Tổng số bài gửi : 269 $$$ : 295 Date of Birth : 09/12/1997
Tiêu đề: Re: ♥♥♥Cô dâu quỷ - Demon bride♥♥♥ Sun Mar 25, 2012 5:24 pm
Chap 18 : Thủy Quái.
Lon ton chạy đến bên bờ biển, nhìn từng làn sóng chợt đến chợt đi ùa tới chân nó như vẫy đùa đung đưa khiến con bé lại chợt
giật mình ! Nó vội vàng lui lại như không muốn bước tiếp nữa , mặt xanh xao …
- Xư Bi ! Em sao vậy ?! – Giọng Jen dịu dàng bất ngờ cất lên .
Ngơ ngác quay ra nhìn , con bé lại cúi đầu bối rối … cố gắng mãi mà nói chẳng lên lời .
- Hưm … em … em …
Nhìn con bé cứ đưa mắt liếc xuống làn nước mà hoa lên vì do dự , Jen chợt cười thầm vì hắn đã hiểu ra ngay . Vội vàng đi kiếm
đâu đó một cái phao bơi , Jen mỉm cười đưa cho nó .
- Cầm lấy này . Có thể thứ này sẽ giúp được em .
Nhận lấy chiếc phao bơi xinh xắn hình… con vịt. Xư Bi hơi nghệt mặt, nhưng rồi nó cũng cố gắng trấn tĩnh lại mình bằng cách
hít thở thật nhịp nhàng rồi nhoẻn miệng cười cảm ơn với hắn. Dù sao thì cũng đã ra tới biển rồi, chẳng lẽ lại không liều mình
xuống tắm !
Nghĩ thế, nó liền mím môi, rồi lon ton chạy thẳng ra biển theo sự chỉ dẫn của Jen sunbea. Thấy nó cứ nắm chặt tay mình, hơi
run lên vì sợ hãi , mặc dù đã có phao làm “ bạn “ , Jen lại phì cười thích thú – “ Sao mà nhóc ngố thế ! “ .
Chìm mình lâng lâng nơi bờ biển, để nước chỉ có thể dâng tới ngang ngực mình thôi, Xư Bi bắt đầu buông phao ra và tập vùng
vẫy. Cầm chắc lấy tay Jen, nó cố gắng thả mình lơi lỏng rồi quẫy quẫy đôi chân để người đung đưa theo nhịp nước… Được một
lúc, nó cảm thấy như cơ thể mình đang tự được nâng lên, rồi thử thả tay Jen… con bé thấy mình vẫn nổi, quá sung sướng, nó
hét toáng lên rồi nhào mình bơi tiếp.
- Ya !! Jen ơi !! Em bơi được rồi nè !! Hay quá !!
Vừa nói , nó vừa lượn nhào đi vài vòng, cười thích thú… Mà không thèm để ý – mặt Jen đang nghệt ra vì con bé vẫn đang xài
phao bơi -__-!
………….
Càng bơi xa , nó lại càng cảm thấy như sóng đang đẩy mình… đẩy mỗi lúc một chới với, dường như mất kiểm soát ! Nó lại sợ.
Chợt giật mình bởi một thứ gì đó đang cuốn lấy chân nó … Bất thình lình, giật mạnh, cả người con bé chới với rồi ngã nhào
xuống nước, mặt nó bị chìm sâu, ngạt nước đến nỗi không thở nổi nữa… Cố gắng vùng vẫy, nó đang cố gắng hết sức để quẫy
lấy chân mình ngoi lên mặt nước. Nhưng dường như là vô vọng… những cái xúc tu trơn nhờn cứ nhất quyết cuốn chặt lấy chân
nó, mỗi lúc một dìm con bé xuống sâu hơn. Nó sợ, nó muốn khóc thét lên trong làn nước…
Nhưng rồi, bất chợt, nó thấy một đàn cá heo vô tình bơi qua, từng con, đang cố gắng áp chặt lấy người nó rồi kéo nó lên trên, đám
còn lại thì ra sức gẩy những cái xúc tu kia ra khỏi cổ chân con bé. Lâng lâng dần lên mặt nước, nó cảm thấy mình như vừa
được giải thoát …
Vội vàng nhao lên mặt nước, nó cố gắng bám vào một thứ gì đó có thể kéo mình lên được. Và … con bé đã vô tình ôm trầm lấy
một người … ôm thật chặt và áp sát mặt !! Người ấy … tên là Jen ! Mặt nó đỏ bừng, ngập ngừng lúng túng khi phải nhìn hắn
trực diện gần đến như thế … Vội vàng buông ra, nó lại chới với suýt ngã, con bé lắp bắp xin lỗi rồi chạy vội lên bờ.
Jen ở lại, hắn sờ nhẹ lên môi… khi cảm giác được có thứ gì đó mềm mại vừa sượt qua môi mình … Jen nhìn theo con bé.
Ở bên kia, phía trên cao boong tàu, Yul cũng đã vô tình nhìn thấy tất cả. Tại sao lại cứ như thế !! Tại sao lại cứ để hắn phải nhìn
thấy được tất cả những hình ảnh đó! Những thứ mà hắn không muốn nhìn… vì chúng khiến cho con tim Yul chợt nhói. Một cảm
giác lạ lùng nhưng khó chịu. Yul không hiểu...
………………………
Vội vàng trở lại bờ cát , Xư Bi tìm gặp Chun , con bé vẫn đang tán chuyện với mấy cô bạn gái , nhưng vừa thấy Xư Bi ra gặp thì lại thôi ngay ^^!
Tưng tửng đi ra , Chun bất ngờ bị con bé tóm chặt lấy tay rồi lôi tuột ra một góc .
- Chun ! Tớ phải kể cho cậu ngay chuyện này !
- Gì thế … - Chun gãi đầu rồi làu bàu xoa tay .
- Tớ … vừa bị kéo tuột xuống nước … - Con bé lắp bắp trả lời .
- Hà ! Chắc lại là tụi con trai chơi mấy trò hù dọa thôi ! – Chun xua tay có vẻ chẳng lo ngại lắm . Nhưng Xư Bi thì lại rất mực bực mình , nó gắt lên .
- Là những cái xúc tu đấy !!!
Xư Bi vừa dứt lời , Chun liền giật bắn mình rồi ngồi bật dậy . Con nhóc trợn mắt thốt lên hoảng hốt .
- Xúc tu ?!! Cậu nói là những cái xúc tu sao ?!!!
- Ừm … phải … như của một con bạch tuộc khổng lồ vậy , tớ cảm thấy thế ! – Xư Bi gật đầu sợ hãi .
Hai đứa còn đang ngỡ ngàng , đờ người ra nhìn nhau … thì bỗng nhiên , có một ông già mình trần tóc bạc , đầu láng bóng đột ngột xuất hiện , ngồi xuống xen vào giữa câu chuyện .
- Quái vật Ya Kan . Nó đã xuất hiện … - Ông cụ lầm bầm .
- Quái vật Ya Kan ?!! – Cả hai đứa tròn mắt ra nhìn rồi quay ngoắt về phía ông cụ .
Lão gật đầu , rồi từ tốn kể tiếp , nghe có vẻ … rất là thật !
- Nó là một con quái vật của biển cả , nắm trong tay sức mạnh khó lường với những chiếc xúc tu dài đến trăm trượng , dài và mạnh . Mỗi nhát quật của nó khiến cả bầu trời rung chuyển , cũng là nguyên nhân gây ra những vụ đắm tàu đột ngột không trở lại . Đã biết bao con người phải chôn mình nơi bụng nó mà không được siêu thoát …
Cụ già vừa nói đến đây , hai đứa lại chợt giật mình rồi thốt lên nhìn nhau .
- Cụ nói là những linh hồn không được siêu thoát ?!!
- Phải … có rất nhiều … phải đến hàng chục mạng đã ra đi nhưng chưa được trở lại nơi Suối Vàng …
Vừa nói , lão vừa từ từ đứng dậy rồi lụi cụi đi mất . Hai con ngơ ngác quay ra nhìn nhau , ngẫm nghĩ một hồi , rồi nó nói .
- Cậu cũng có suy nghĩ giống tớ chứ ! Chun ?!
Chun khẽ gật đầu , nó mỉm cười do dự …
- Có lẽ vậy …
………………
Trở lại căn phòng tối nơi mà lão cùng một người ra lệnh , lão già khúm núm nhìn rồi run rẩy …
- Thưa … thưa tiểu thư … tôi đã hoàn thành nhiệm vụ …
- Tốt lắm … giờ thì hãy biến đi …
Nói rồi , cái YuMi tóm chặt đầu ông lão , vặn mạnh một cái rồi thổi phù khiến hắn biến thành hư không … Chỉ còn để lại trên mặt đất một chút cát đen rải rác như bột vụn .
Con nhỏ khẽ mỉm cười , lặng lẽ nhìn ra phía biển … thấy hai đứa đang ngồi lầm bầm tán chuyện về con thủy quái … Nó lại nhếch môi thật khinh khỉnh rồi búng tay cái “ póc ! “ .
“ Bingo ! “ .
…………………………
Chiều tối , lúc này bầu trời cũng đã bắt đầu chuyển màu sang xanh xám , nhìn mặt biển mà nó có cảm giác như chúng dày và sâu hơn .
Nắm chặt tay Chun cùng đi tới bờ biển , bỗng … Xư Bi dừng khựng lại , nó có vẻ bối rối …
- Chun …
- Sao vậy ?!
- Tớ … bơi không giỏi lắm … - Nó nói với vẻ rụt rè , e ngại .
Chợt , Chun phì cười , rồi xua tay như vẻ chẳng đáng lo lắm . Đặt hai bàn tay lên vai Xư Bi , nó nhìn thẳng vào mắt con bé .
- Nghe tớ nhé ! Cậu phải tin tưởng vào khả năng của mình . Quỷ thì không biết sợ , và Quỷ cũng chẳng cần bơi . Chỉ cần tập trung , cậu có thể giữ thăng bằng ở bất cứ đâu cũng được .
Chun nói … có vẻ rất dõng dạc … khiến nó yên tâm . Gật đầu , con bé cũng mỉm cười đồng ý , rồi nắm chặt tay Chun … hai đứa bắt đầu từ từ bước xuống biển .
Ồ ! Lạ thay !! Con bé đang đi – nó đang đi dưới biển – là đi đấy nhé ! Không phải bơi ?! Tại sao nhỉ ?! Vì nó có Chun bên cạnh , Chun khiến nó như được tiếp thêm sức mạnh , từ một Truy Hồi .
………………
Đi đến tầm giữa biển , bỗng , Chun dừng khựng lại , khiến nó ngỡ ngàng quay sang …
- Cậu sao vậy ?!
- Có … có cái gì đó …
“ … Cuốn lấy chân tớ !!! “ – Chun vừa dứt lời thì cũng bất thình lình , cậu ta bị kéo sâu xuống biển … bởi một thứ gì đó !!
Xư Bi bàng hoàng ngụp xuống theo , nó sợ hãi chìm mình trong làn nước … khi nhìn thấy con quái vật kia đang nghoe nguẩy từng cái xúc tu dài vô tận như muốn đập tan tất cả .
- Xư Bi ! Tập trung sức mạnh , tạo vòng xoáy đi !!
Chun đột ngột xuất hiện bên cạnh nó , rồi như hét vào tai con bé – rất dõng dạc – “ Tạo vòng xoáy đi !! “ – Nhưng nó nào có biết vòng xoáy là gì ???!!!
Thấy Xư Bi cứ ngớ người ra nhìn sau câu nói , Chun lại thở dài , rồi nét mặt chợt tái nhợt đi vì vô cùng lo lắng !
- Đừng … đừng nói với tớ … là cậu không biết làm đấy nhé ?!
Con nhóc khẽ gật đầu , thật là ngại ngùng khi phải thú nhận ra điều đó . Chun là một “ thợ săn “ lành nghề hơn nó mà .
Nhưng không vội mất bình tĩnh , vẫn nắm chặt lấy tay con bé , dường như truyền sang cho nó một thứ sức mạnh nào đó … Nó chợt thấy cả cơ thể mình như nóng bừng lên kỳ lạ !!
- Tớ đã hiểu rồi !
- Vậy thì làm đi !
Ngay lập tức , cả hai đứa liền dang rộng đôi tay , rồi cố gắng sử dụng sức mạnh của mình để hút sạch những làn nước xung quanh rồi tạo thành một khối cầu lốc xoáy , ném tới tấp vào con quái vật với hy vọng mong nó sẽ bị hút vào đó … Khối cầu mỗi lúc một mạnh , và lực hút cũng càng ngày càng lớn … dường như đang tạo thành một lốc vòi rồng cuốn trong làn nước … Thật kinh khủng !!
- Liệu … dùng “ nước “ có thể thắng được “ nước “ thật chứ ?!!
- Không chắc vậy , nhưng mà mong là thế !!
Chun nói có vẻ dè chừng , làm cho nó càng lúc càng lo sợ , lực hút từ lốc vòi rồng mà tụi nó tạo ra càng lúc càng lớn … như muốn hút luôn cả hai đứa nó vào vậy ! Phải cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng đấy ! Nhưng – dường như – chính con quái vật kia – và Chun – cũng không thể trụ nổi . Ngay lập tức , khi con quái vật vừa bị hút vào lốc xoáy … thì cũng là lúc nó kịp thời móc nghéo những chiếc xúc tu vào chân Chun lúc nào không biết … khiến con bé không thể nào giãy ra … chỉ có thể cam tâm chui vào bụng con thủy quái … Nhìn từng làn nước như cuốn Chun đi mỗi lúc một xa , sâu thăm thẳm nơi đại dương huyền bí – tối đen và vô tận . Xư Bi dường như khóc thét lên và muốn nổi điên ngay tại đó ! Nó chỉ muốn đấm phá và đập tan một thứ gì đó … nhưng xung quanh … duy nhất – chỉ là nước !
Người con bé bỗng chốc nóng bừng … Đột ngột , nó cuộn tròn cả người lại … Cảm tưởng như có thứ gì đó đang muốn nuốt cả lấy tâm can đó … Nóng đến cháy ruột gan … Rồi bất thình lình… Nó bung ra… Cùng đôi cánh !!
Nó – lại mọc cánh ?!! Đó là đôi cánh dơi huyền bí lúc trước … Khiến con bé có thể “bay” trong nước ?! Thật kỳ lạ … là nó đang bay ?!
Đôi cánh có thể giúp con bé thăng bằng ở bất cứ nơi nào … Kể cả trên trời hay dưới nước – thật tuyệt !
Thậm chí còn chưa kịp hết ngạc nhiên … Thì bất thình lình , hai bàn tay nó lại nóng rực lên … Rồi bung ra những quầng lửa sáng lòa …
…Có thể tồn tại trong môi trường nước ?! …
Sao kỳ lạ vậy ?! Lửa mà có thể hiện hữu trong làn nước sao ?!! “Vì đó là lửa địa ngục ! Lửa địa ngục có thể thiêu cháy tất cả , không ngoại trừ nước” – Một tiếng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó … Con bé như sực tỉnh .
Nó chợt ngớ người nhận ra … khi thấy con quái vật lại trồi dậy từ trong vùng lốc xoáy …
Luống cuống , nhưng không vội hoảng loạn . Ngay lập tức , con bé cố gắng tập trung tất cả sức mạnh của mình … Biến nước thành lửa , và biến lửa trở thành vật để tiêu diệt thủy quái - con quái vật đã nuốt chửng bạn nó !
Từng quầng sáng mỗi lúc một lớn dần , nó mạnh lên trên bàn tay con bé … Rồi như được mách đường . Xư Bi vội vàng ném thẳng từng khối cầu tích tụ đó vào vòng xoáy … Khiến chúng bất thình lình biến thành vòng xoáy lửa !
Lại một lần nữa – con quái vật bị hút vào vòng xoáy – không chút sức kháng cự .
Và … nó cháy tan … tan theo làn nước … tan theo cả những gì mà Xư Bi muốn níu kéo lại – xác của Ji Chun .
Ồ ! Kỳ lạ thay ! Ngay khi nhắc tới Ji Chun – thì xác con quái vật cũng lập tức sáng bừng , rồi bất thình lình bắn ra thành từng mảnh … Dường như nó vừa bị xé nát từ bên trong vậy .
Đúng thế ! Nó đã bị xé – xé nát bởi hai cây Long Trảm luôn dính liền trên đôi tay Ji Chun . Và cậu ta đã dùng chúng để chém tan xác con quái vật hòng thoát ra bên ngoài !
“ Thật may quá ! Chun … cậu còn sống !! “ – Xư Bi nước mắt rưng rưng vội vàng chạy nhào tới ôm lấy con bé .
Chun cũng nghẹn ngào đón lấy vòng tay của con bạn , nó vỗ vỗ lưng , cố gắng an ủi … vì chưa bao giờ đáng sợ như thế này! – “ Quên nó đi . Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi ! “ .
Hai đứa bám lấy nhau , rồi vội vàng ngoi lên mặt nước . Ngay khi tụi nó vừa thoát ra được đến bên ngoài , thì bất thình lình , từ dưới lòng biển , hàng chục những quầng sáng màu xanh lam tuyệt đẹp đột ngột bay vụt lên trời rồi tự nguyện hút tuột vào trong chiếc vòng thánh giá của hai đứa … khiến tụi nó ngỡ ngàng khi nhìn thấy một phần cánh dơi đã chuyển màu sang trắng một cách rõ rệt !
“ Tuyệt diệu quá ! “ – Xư Bi reo lên thích thú rồi quay sang nhìn Chun , nhưng dường như nó lại chẳng có vẻ thích thú mấy đối với những chuyện này . Vì … con bé vẫn luôn nuôi một ước vọng … được làm Quỷ ?!!
Thấy Xư Bi một mình đánh bại được quái vật như thế , Chun cũng không khỏi ngỡ ngàng , nó vội vàng quay sang hỏi con bé .
- Xư Bi này ! Làm thế nào mà cậu có thể …
Chun còn chưa kịp nói dứt lời , thì Xư Bi đã ton ton nhảy vào họng nó .
- Hì hì ! Có lẽ là vì tớ giận quá đấy ! Ai bảo con quái vật đó dám ăn thịt cậu mà ~__~!
Chun cười , một nụ cười thật nhạt – như có vẻ vẫn còn nghi hoặc nó , rồi đột ngột khoác lấy vai con bé , hai đứa lại cười tươi rồi lon ton trở về đất liền .
- Thật vậy à ?! Thế thì cậu mạnh đấy !
- Ừm … có lẽ …
Xư Bi chỉ nói vậy thôi … chứ nó cũng không dám nhận hoàn toàn là mình . Nhưng nó biết , ngay khi đôi cánh ấy xuất hiện , nó đã nhận ra người giúp mình … một lần nữa – là ai rồi !
……………………………
Trong lúc đó , trên ngọn đồi , Mom và Bụt đang ngồi tán chuyện … thì bỗng , có một quầng sáng màu xanh lam chợt lóa lên trên mặt biển khiến cả hai người ngỡ ngàng . Bụt vội chộp lấy cơ hội cưa “ nàng “ ngay .
- Ầy … Mom có thấy không ?! Sao Băng đó !!
Mom đang mải miết nhìn , chợt , quay sang lườm Bụt . Giọng rất đàn chị .
- Sao Băng mà bay từ dưới biển lên được hả !!!
- Ờ thì … sao biển (__ __”)!!
… Đúng là chỉ có Bụt mới được “ khìn “ như thế ! …
…………….
Trở về phòng , nó gặp Yul , con bé vội vàng đến bên , rồi rụt rè cảm ơn hắn .
- Cám … cám ơn anh !
Vừa nhìn thấy con bé , Yul đã quay ngoắt đi , hắn lạnh lùng .
- Có chuyện gì mà cám ơn !
- Vì … vì … vừa nãy … chẳng phải anh đã giúp tôi sao ?! Đôi cánh đó …
- Chẳng có đôi cánh nào hết ! Tôi không biết ! Đi ngủ đây .
Nói rồi , Yul gạt phắt đi rồi vội vàng nhảy thẳng lên giường , hắn trùm chăn lại , quay đi chỗ khác , lòng hậm hực nghĩ về những chuyện đã xảy ra … cái hôn đó … cứ khiến Yul phải đăm chiêu mãi … Hắn không biết ! Nhưng thực sự là hắn đã rất giận . Đó là những cảm xúc khó hiểu luôn dâng trào khi thấy Xư Bi thân mật với bất kỳ “ một thằng con trai “ nào khác . Yul không muốn thế , nhưng cũng không thế thản nhiên nói thẳng ra được . Đó là sự tự tôn . Yul coi trọng điều đó … và Yul vẫn luôn giấu mình trong cái vỏ bọc khép kín thật khó chịu như vậy .
Thấy Yul cứ chối đây đẩy , mặc dù biết , nhưng Xư Bi cũng đành thở dài , nó bỏ qua … rồi ngại ngùng mãi mà không dám nhảy lên giường ngủ … vì bên cạnh là Yul >””<!!! Nhẹ nhàng kéo chăn ra , nó quyết định nằm ở mép giường , nơi mà đầu giường bên kia Yul cũng đang quay lưng lại . Thế là cả đêm hôm đó , mỗi đứa ngủ một đầu , nhưng mà mắt thì cứ mở thao láo … và tim thì cứ đập thình thịch . Vậy thôi !
………………………
Sau khi tất cả mọi người đã trở về phòng , Xư Bi và Chun cũng vậy , YuMi mới từ từ bước ra bờ biển , cầm một miếng xúc tu đã bị sóng đánh dạt vào bờ trên tay … nó khẽ rít lên cay cú khi thấy con quái vật của mình đã bị biến thành món bạch tuộc nướng . Nỗi hận đối với Xư Bi dâng lên đến nghẹn họng , con bé nhất quyết phải trả thù , hai hàm răng nó nghiến vào nhau lên tiếng cành cạch nghe mà ghê rợn …
Bỗng , từ phía xa , có một người mặc áo choàng đen , khăn phủ kín toàn thân từ từ bước tới . Bất thình lình xuất hiện phía sau YuMi , hắn khẽ đặt bàn tay chỉ còn xương khốc của mình lên vai nhỏ , rồi thì thầm bằng giọng mũi .
- Thưa tiểu thư ! Việc gì người phải quá đau buồn và tổn hao quân lực vì con nhỏ đó như vậy ! Chỉ cần sử dụng một chút sức mạnh và đầu óc , sẽ khiến nó phải ra đi thôi mà …
YuMi khẽ quay đầu lại nhìn người mặc áo choàng đen đang khúm núm , rồi nhoẻn miệng cười đầy nham hiểm .
- Thật vậy sao … Hắc Linh Sứ ?!
Xem chữ ký của conngaytholam
tiểu nhi yến 206
B-Class Student
Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Tiêu đề: Re: ♥♥♥Cô dâu quỷ - Demon bride♥♥♥ Tue Mar 27, 2012 4:50 am
Oh bài đã lâu mà hôk coá ai giựt tem hít...thui cho mk đỡ phí....hơ..hơ
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
conngaytholam
C-Class Student
Tổng số bài gửi : 269 $$$ : 295 Date of Birth : 09/12/1997
Bất giác phì cười ( bất lực ), Yul đành ngập ngừng đồng ý.
- Híc ! Thôi được rồi !! Cẩn thận đấy nhé !
Yul vừa kịp dứt lời thì Xư Bi cũng lập tức nhảy vọt lên, biến hình trong phút chốc.
Nhìn nó xuất hiện trước đám côn đồ với bộ trang phục của Quỷ trông thật là yêu… à mà nhầm ! Dũng mãnh ^^!
Đừng trước bọn con đồ, cầm chắc cây trượng vàng trong tay, nó khẽ đưa tay xoay xoay vài nhát rồi tiến tới… từng bước rầm rập !
Thấy con bé cứ hùng hổ bước lên, thằng đầu đàn lại khẽ nheo mày chẹp miệng.
- Hà hà ! Để xem con ranh con như mày thì làm được gì nào !!
- Làm như thế này này !!
Vừa dứt lời, nó bất ngờ nhảy lên, xoay mình quật cái đốp cây trượng Quỷ vào bụng hai thằng béo, rồi nhanh chóng quay ngoắt lại,
quăng chân quất mạnh vào đầu hai thằng còn lại khiến chúng ngã vật ra đằng sau, loạng choạng choáng váng …
Xoa đầu đau nhói, mấy thằng lại rầm rập gầm ghè tiến lên, tính bổ nhào lấy nó. Thấy thế, Yul vội vàng tiếp ứng… nhưng lại chợt
dừng lại, khi thấy Xư Bi – bây – giờ – mới – bắt – đầu – hành động .
Nó chợt lùi về phía sau vài bước, dang hai cánh tay đầy sức mạnh ra, rồi xoay xoay như thể đang muốn hút một vật gì đó. Thằng
đầu đàn lại chẹp miệng.
- Yà ! Muốn tập trung khối cầu hả con ! Nhưng ở đây làm quái gì có năng lượng thiên nhiên cho mày tập hợp ! Chịu chết đi con !!
Nghe hắn nói thế, Xư Bi lại khẽ mỉm cười, thế rồi, ngay lập tức, nó xoay mạnh hai bàn tay, khiến tất cả những luồng không khí
xung quanh đều cuốn tuột vào lòng bàn tay nó, tạo thành một khối cầu khổng lồ mang màu trắng đục như không khí đậm đặc,
rồi bất thình lìn , con bé tung chưởng cái bùm khiến cả đám đều té nhào ra chới với …
- Không khí chẳng phải cũng là năng lượng thiên nhiên hay sao ! Nhận đòn vì sự ngu ngốc này đi !!!
Vừa nói, nó vừa chĩa mạnh những ngón tay, đâm ra thành hàng ngàn những “ sợi “ không khí, trắng muốt và sắc buốt như thép
vậy ! Đám du côn còn chưa kịp hoàn hồn đã phải tái mặt với đòn tấn công tiếp theo, những sợi không khí “mọc” ra từ tay con bé
bất ngờ cuốn chặt lấy cổ chúng, rồi nâng vút lên tầng không, quay tròn chúng như những hạt bụi bé nhỏ, rồi bất thình lình, hút tuột
chúng vào lốc vòi rồng trên không đã được tạo ra ban nãy… khiến chúng kêu thét lên trong kinh hoàng rồi dần dần biến mất…
chỉ còn để lại những quầng sáng xanh dần dần xuất hiện, bay vút vào trong chiếc vòng thánh giá của con bé, tạo lên một màu trắng
sáng bên vùng cánh màu đen… và… lốc vòi rồng cũng dần biến mất.
Nắm chặt chiếc vòng hình thánh giá trong tay, nó lại áp nhẹ vào ngực mình rồi thầm thở phào nhẹ nhõm. Tay trong tay trở về
nhà, Yul cũng phải trầm trồ khen ngợi.
- Yà ! Em mới học được những chiêu ấy từ bao giờ vậy ?!
- Hưm… em cũng không biết nữa! Từ khi nghe được cuốn sách thì mọi chiêu thức cứ tự dưng xuất hiện trong đầu như vậy đấy!
- Ồ ! Thế à ! Xứng đáng là vợ anh ! Ha ha !!
- Yà !! Quên đi nhé !! Anh vẫn chưa được duyệt đâu !!
- Vậy thì còn phải chờ đến bao giờ ?!!
- Hì hì ! Cứ từ từ cái đã !
…………………..
Tuy đi trên đường vui vẻ là thế, nhưng ngay khi vừa về đến nhà, Yul đã phải tức tốc gọi đám người hầu vào phòng Thư Giãn để mát
xa cho cái chân rã rời của mình. Cũng phải thôi, bởi cả ngày hôm nay hắn đã phải lóc cóc đi tìm con bé bằng đôi chân trần suốt mà !
Còn Xư Bi , ngay khi vừa mới mở cửa bước vào phòng , con bé đã phải hét toáng lên hoảng hốt vì … cái đầu Mr.Bụt lại thò lò từ trên trần nhà lủng lẳng treo xuống TT___TT!!!
Vừa hét, vừa đập, vừa tát túi bụi …
- Á á á á á á !!!! Maaaaaaaaaaaaaaa !!!
Tiếng hét của con bé bất ngờ cất lên, đột ngột vang vọng xuống cả tầng dưới, nơi mà Yul và đám người hầu còn đang xoa bóp
chân tay, bỗng, hắn lại vọng tiếng lên hỏi.
- Có chuyện gì vậy ?!
Sau khi đã định thần lại được… đó là Bụt, con bé lại liền lắp bắp cho qua…
- A ha … con ruồi !! Có một con ruồi !!
" Sặc ! Có mỗi con ruồi mà cũng phải sợ ! Đúng là đồ con gái ! " – Yul lại lầm bầm.
Đột ngột bị ăn cả một tràng tát liên hoàn, Bụt ngơ ngác bổ nhào mình xuống đất, xoa má kêu ca.
- Hừ … Người ta đẹp lão thế này mà con dám bảo là ruồi hả !!!
Ngồi phịch xuống giường, nó cũng làu bàu chẳng kém .
- Xì ! Đấy là may con chưa ví với dơi đấy nhá !!
- Hí hí ! Dơi thì được ! Ta cũng đang học tuyệt chiêu lộn mình của dơi đây mà ^^!!
- Sặc … thì ra phởn là do thế (__ __")!!
Nhẹ nhàng gác chân lên chiếc giường quen thuộc, con bé lại nghoe nguẩy rồi đưa mắt qua nhìn Bụt tò mò.
- À … Mà vụ hôm đi picnic !! Bụt nói dối con nhé !!
Nhắc tới “vụ hôm đi picnic”, bỗng, Bụt lại chợt giật mình, cười xuề xòa rồi chối đây đẩy.
- Ầy dà ! Dối đâu mà dối ! Ta nói thật mà ^^!
- Thật mà như thế à !! Mom sunbeanim ghét Bụt thấy ớn á !!
Nói đến đây, mặt Bụt lại xị xuống, rồi trầm ngâm …
- Đâu … ghét đâu mà ghét ! Bây giờ yêu rồi !!
- Yà ! Yêu thật không ?! Tự dưng cứ thấy lạnh cả người nhá !!
- Cái gì !! Ý con là bảo ta “chém gió” hả !!
- Thì lại chẳng ạ !!
Vừa nói, nó vừa lăn ra giường mà cười, rồi như sực nhớ ra lý do vì sao Bụt đến, con bé lại đột ngột ngồi bật dậy, vuốt nước mắt
( cười ra nước mắt !) .
- À ! Mà quên mất ! Hôm nay Bụt tới tìm con có việc gì không ạ ?!
- À phải ha ! Ta quên hỏi con chuyện này …
Vừa nói , Bụt lại vừa cuốn mấy sợi râu đã bạc màu trắng phớ của mình lên mà trầm ngâm .
- Tháng này con đã thu phục được bao nhiêu vong hồn rồi ?!
Nghe Bụt nói, nó mới sực nhớ ra, rồi vội vàng đưa tay lên từng ngón tính nhẩm.
- Hưm … xem nào … từ vụ bắt được năm anh em nhà thằng Obi, rồi bọn vong hồn trên sàn diễn, tới bé YuZu thì tự nguyện, còn
con quái vật biển cả hôm pic nic nữa … Tính đến đây … A quên ! Vừa nãy con cũng mới thu phục được mấy vong hồn nhập xác
nữa nè ! Chắc cũng khoảng hơn ba mươi rồi đấy !
Nó vừa cười nhăn nhở, vừa chăm chú tường thuật lại cho Bụt, Bụt cũng gật gù cười rồi nghiêng đầu tỏ vẻ hài lòng.
- Ừm ! Mới tháng đầu thế là khá đấy ! Tuy nhiên, quãng thời gian này con mới chỉ thu bắt được một phần ba số vong hồn cần
thiết thôi. Còn hai tháng nữa, con phải cố gắng… Nếu không… con biết hậu quả sẽ ra sao rồi đấy !!
Vừa nói, giọng Bụt lại vừa trùng xuống dần… rồi từ từ biến mất vào hư không… khiến con bé cứ bị ám ảnh mãi bởi những câu dặn
dò ấy ! Bước tới chiếc gương cạnh tủ gần giường, nó lại khẽ đưa tay lên ngực rồi từ từ cởi từng chiếc cúc trên áo ra, để lộ ra đó
là một vùng lưng trắng muốt đã bị nhuốm màu đen bóng bởi những hình xăm mang hình cánh quỷ. Bần thần nhìn lại mình, nó
bỗng nắm chặt bàn tay rồi tự nhủ…
- Phải cố gắng lên ! Na Xư Bi ạ ! Tao không muốn mày phải chết !! …
***Mn thấy Yul có đáng iu hok ??? Hihi, a Yul .........
Xem chữ ký của conngaytholam
ruyushin1810
Tổng số bài gửi : 813 $$$ : 1260 Date of Birth : 18/10/1997
Thở dài cúi gầm mặt xuống, nó quay đi chỗ khác rồi bắt đầu hỏi chuyện.
- Hừm … Yul này, em có chuyện này muốn hỏi anh. Nhưng anh phải hứa là trả lời thật nha !
- Hửm ?! Chuyện gì cơ ?! Để xem đã …
Cái cách nói thờ ơ rất đỗi vu vơ ấy lại càng làm Xư Bi cảm thấy bực mình, nó quay sang hậm hực.
- Gì mà để xem đã chứ ! Quan hệ giữa anh với YuMi là sao hả ?!!
Khẽ giật mình, Yul có vẻ ngạc nhiên khi Xư Bi hỏi về điều đó, hắn lại chợt phì cười.
- Hà … sao tự dưng lại hỏi về chuyện đó vậy ! Em ghen rồi à ?!
- Yà !!! Không có đâu nha !! Ai mà thèm ghen với cái người như anh chứ ! Nhưng mà… đừng có đánh trống lảng !! Mau trả lời đi !!
Thoáng bối rối … Yul chợt nghiêm mặt lại, rồi khẽ quay qua nhìn Xư Bi.
- Em thực sự muốn anh trả lời thật ?!
- Xì ! Tất nhiên là thật rồi !! Không thì em hỏi anh làm gì !!
Khẽ nhếch môi cười có chút do dự, Yul lại thở dài, rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Là một người quan trọng …
Lời nói vừa thốt ra … khiến trái tim Xư Bi đau nhói … nó chợt thắt lại … không hiểu vì sao …
Quan trọng ư ?! Quan trọng là như thế nào ?! Sao lại nói ra dễ dàng thế ! Lại còn ngay trước mặt nó nữa chứ ! Ừ thì là sự thật !
Nhưng sao mà lạnh lùng thế ! Nó cứ thấy đau quá … khi nghĩ trong hắn còn có một người quan trọng hơn mình !!! Cái cảm giác
này là gì ?! Nó không muốn biết, cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với chúng nữa ! Chẳng nhẽ là nó đang ghen… không…
không thể nào …
Chỉ nghĩ đến đây thôi nó đã muốn đứng phắt dậy và bước ngay ra ngoài rồi. Nhưng, vẫn còn một điều nữa cần giải đáp. Đây mới là
điều nó thắc mắc nhất, và con bé bắt đầu mở lời …
Nó nói bằng giọng trầm trầm ... xen chút e ngại .
- Anh … có phải là Quỷ Vương ?!!
Chợt giật mình, Yul trừng mắt qua nhìn Xư Bi – cái nhìn ấy khiến nó lạnh cả người, rồi hắn phì cười – để cố giấu đi những cảm
xúc " sợ hãi " đang tồn tại trong lòng mình .
Xoa đầu con bé, Yul tỏ vẻ như thể bâng quơ.
- Yà !! Cái con nhóc này !! Sao em lại nói những điều vớ vẩn gì thế hả ?!! Sao anh có thể là Quỷ Vương được ! Quỷ Vương mà lại
thèm làm chồng em sao ?! Rõ ngớ ngẩn … thôi mau đi ngủ đi !
Cúi sầm mặt xuống, Xư Bi khẽ quay đi rồi nó bước vội ra khỏi phòng, chỉ kịp ném lại một câu nói thật lạnh lùng nhưng mang đầy
hàm ý.
- Em hiểu rồi …
- Hiểu … em thì hiểu cái quái gì chứ ?! Sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu … cô ngốc Na Xư Bi ạ ! Xư Bi đi rồi, hắn chỉ kịp nhìn theo, rồi khẽ phì cười, đó là một nụ cười chua chát… vì hắn đã nói dối… nói dối cả con bé… nhưng
không phải là để bảo vệ cho hạnh phúc riêng của bản thân mình. Hắn đang cố bảo vệ con bé!
Khẽ nắm chặt bàn tay, Yul thắt lại.
Bước nhanh về phòng, nó đóng rầm cửa lại nhưng vẫn không quên nhìn quanh … nhìn trên nhìn dưới, để xem Bụt có giở trò hù
mình nữa không ?!
" Phù ! May quá !! " - Nó thở phào nhẹ nhõm khi chẳng thấy ai , rồi lại thản nhiên bước về phía giường của mình .
- Ú òa !!! Ta ở đây cơ mà !! – Tiếng Bụt bất ngờ vang lên từ phía sau khiến nó giật bắn cả mình , bần thần quay lại khi thấy lão
đang nhe nhởn xuất hiện từ phía sau , lêu lêu chào nó :-w !!!
" Hừ … ở đó từ khi nào không biết nữa !! " - Con bé khẽ lầm bầm , nhưng Bụt vẫn nghe thấy . Lão lại treo mình lộn trần nhà rồi ngúc
ngoắc cái đầu quăng xuống nhìn nó … Hỏi tò mò .
- Oài ! Con có chuyện gì mà buồn bực vậy ?!
Ngồi phịch xuống giường, nó nhăn nhó , rồi thở dài kể lại chuyện cho Bụt , ít nhất thì vẫn còn có người nghe nó nói
- Là Yul đó … hắn nói … YuMi là người quan trọng ! – Vừa nói , con nhóc vừa chau mày lại , có vẻ bức bối lắm !!
Bụt cười khì, rồi lại đưa tay lên trán day day …
- Ầy dà … thì quan trọng thật mà !! – Lão thốt ra câu đó mà rất thản nhiên , khiến cho con bé càng bực bội , nó gắt lên .
- Cái gì cơ ạ !!! Sao cả Bụt lẫn Yul đều nói thế chứ !!! Hu hu hu !! – Vừa nói, nó vừa cúi gằm mặt xuống, đấm gối bùm bụp -___- !
Ngồi xuống bên cạnh con bé, Bụt lại thở dài, nhưng vẫn cái vẻ rất thản nhiên, lão chợt đánh lảng sang chuyện khác.
- Thế buổi đi chơi lễ hội hôm nay thế nào rồi ?! Có gì vui không con ^^ !
- Chẳng có gì vui cả ! - Con nhóc lạnh lùng đáp – Trừ … con gấu bông này nè !
Vừa dứt lời, nó lại hí hửng lôi ra con gấu bông mà nó và Jen cùng đạt được, rồi ngồi cười hớn hở. Chỉ có như vậy, con nhóc mới cảm
thấy vui. Ít nhất thì khi nghĩ tới Jen … nó vẫn còn cảm thấy ấm lòng .
Hà … mà nhắc về vụ lễ hội, con bé mới sực nhớ ra những gì đã xảy ra ở mê cung ma, và những biến đổi lạ thường ở cơ thể
mình. Nghĩ tới đây, con nhóc vội vàng thuật lại cho Bụt .
Sau khi nghe lại tường tận câu chuyện, Bụt cũng ậm ừ, rồi chẳng nói gì nhiều, Bụt chỉ có một điều muốn căn dặn con bé.
- Đó là sức mạnh thật của Quỷ ! Nó chỉ phát huy khi con bị lâm vào tình huống nguy kịch nhất . Nhưng ngược lại , nó cũng giống như
một con dao hai lưỡi vậy . Nếu con không biết cách sử dụng cho hợp lý , thì chính linh hồn con … sẽ bị con Ác Quỷ ấy nuốt chửng.
Vì nó vẫn luôn ngự trị trong trái tim con vậy … một con Quỷ đã ngủ say . Đừng để nó lại bị đánh thức thêm một lần nữa, sẽ nguy
hiểm lắm đấy !
Bụt chỉ nói có vậy thôi, rồi Bụt lại đi, đi về một nơi vô tận, biến mất vào hư không, để lại cho con bé một nỗi tò mò đến mơ hồ mà
vô cùng khó hiểu ...
- Con Quỷ đã ngủ say ?! Thế nghĩa là sao ?!!
Vừa bay, Bụt lại mơ hồ suy nghĩ … lo lắng về những điều sắp xảy tới trong tương lai .
- Chẳng lẽ … Con quái vật ấy đã thực sự xuất hiện ?! Thực sự muốn thống trị linh hồn của con bé ?! Nếu không biết cách khóa lại,
một ngày nào đó, sẽ không còn Na Xư Bi nữa … mà chỉ còn SaMaKhan thôi !
Bụt rất lo ngại, nhưng lại chẳng muốn nói điều này với con bé. Vì đối với nó, nếu nói ra sẽ là một cú sốc. Sẽ ra sao nếu biết trong cơ
thể mình luôn tồn tại một linh hồn khác. Một linh hồn của Ác Quỷ ngay từ khi nó chào đời. Nỗi lo lắng đó sẽ càng làm cho con Quỷ
muốn chiếm giữ linh hồn của con bé. Vì cơ thể nó là một khối phong ấn đặc biệt .
Trở lại phòng của Yul, từ khi con bé tới, rồi hỏi, nhận được câu trả lời, rồi lại hậm hực bỏ đi. Hắn cứ băn khoăn suy nghĩ mãi… Nếu
một ngày nào đó, nó biết được toàn bộ “sự thật” … Con bé sẽ phản ứng như thế nào nhỉ ?!
Hồi trước thì không sao … nhưng bây giờ thì lại rất lo … vì hắn thực sự không muốn mất nó . Hắn bắt đầu biết sợ điều đó !
Sáng hôm sau, vẫn như dự định đã được sắp đặt trước, Chun gọi điện cho Xư Bi và rủ con bé đi chơi. Tất nhiên, với cái tâm trạng
bực bội này thì nó rất muốn được xả hơi và ton ton đồng ý. Bước ra khỏi nhà, cũng chẳng thèm nói cho ai biết, Xư Bi vội vàng
đến tìm gặp Chun theo như đã hẹn.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cổng, nó đã thấy Chun đứng đợi ở bên ngoài tự bao giờ, cũng có vẻ đã lâu …
Con nhóc ngơ ngác hỏi .
- Hơ … Chun … cậu đến từ bao giờ vậy ?! Tớ tưởng …
Chun xua tay , như thể chẳng bận tâm ( vì nó muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ ).
- Hì ! Có gì đâu ! Vì tớ nôn nóng được đi chơi với cậu quá ý mà ! Mình đi thôi !
Nói rồi, Chun cầm phắt lấy tay Xư Bi và kéo vụt đi trong sự ngỡ ngàng của con bé. “ Chun hôm nay làm sao thế nhỉ ?! Cứ kỳ kỳ…"
Lóc cóc chạy ra đến công viên, tụi nó ngồi lại ở hàng ghế đá một lúc… rồi Chun chợt đứng dậy, bảo là đi mua kem, Xư Bi cũng
ậm ừ …
Một mình nó ngồi chờ ở lại, lâu quá, con nhóc lại đưa hai tay lên xuýt xoa vì lạnh…Từng làn hơi thở ra trắng xóa như sao bông…
Bỗng, có một bàn tay … tóm lấy vai nó … Rồi còn chưa kịp ú ớ gì, họ - gồm 4 người mặc áo choàng đen, cố sức lôi tuột nó lên chiếc
xe ô tô khép kín và phóng vụt đi cho dù nó có giãy dụa thế nào đi chăng nữa !
Đúng lúc đó, Chun trở về, trong tay cầm hai cây kem… Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chun ngơ ngác, nó sững người đến
mức rơi tuột cả cây kem rồi vội vàng chạy theo chiếc xe đó, miệng liên tục gào thét …
- Yà !! Mấy cái người kia !! Làm cái trò gì vậy hả !! Mau thả bạn tôi ra !!!
Nó chạy, nó hét, nó cố sức đuổi theo … đến mức khản giọng lên được, cho đến khi không tài nào bám dấu được nữa, con nhóc đành
gục ngã.
Nhìn bóng Chun miệt mài đuổi theo, nước mắt Xư Bi không ngừng rơi lã chã… nó thương con bạn quá ! Nhưng nó nào có biết rằng…
ngay khi chiếc xe vừa mất dấu, và hình ảnh nó cũng vừa tuột khỏi tầm mắt Ji Chun, con nhóc đó đã hết khóc, và thay vào đó là một
nụ cười …
Chiếc xe dừng lại ở đâu thì chính Xư Bi cũng không biết, vì nó bị bịt mắt, bịt tai cho khỏi định vị được nữa mà ! Chỉ biết, khi tỉnh lại nó
thấy mình đang bị treo như một cây thập giá, mà lại là treo giữa tầng không – không đinh móc, không xiềng xích, nhưng lại vẫn
cứ lơ lửng … thế mới lạ !
Còn đang loay hoay chẳng biết làm sao để thoát ra, khung cảnh xung quanh thì quá trời rùng rợn, toàn là những đầu lâu với xương
xám… Thật kinh khủng !! Nơi này là đâu ?!!
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa chấm dứt, cũng là lúc cái YuMi từ từ bước ra từ sau tấm rèm đỏ cùng giọng nói của nó vang lên âm vọng…
- Ngạc nhiên lắm hả ?! Chắc hẳn ngươi đang tự hỏi … “ Sao mình lại ở đây ! Nơi đây là chỗ quái nào !! Mình có tội tình gì !!! Sao mình lại bị treo như thế này !! Ôi ai cứu tôi với !! "
Vừa nói, nó vừa diễn tả hành động một cách hết sức lố bịch, cốt là để khiêu khích Xư Bi.
- Đồ dở hơi … - Xư Bi khẽ thở dài, phần vì buồn cười bởi những hành động lố bịch thái quá đó ! Chẳng giống khiêu khích chút nào, giống
như một con hề ý !
“ Siết ! “ – Xư Bi vừa dứt lời, ngay cả là trong ý nghĩ, YuMi cũng có thể nghe thấy được. Và không thèm đánh, thay vào đó, nó lại
siết chặt hơn những sợi dây xích bằng không khí của mình… khiến Xư Bi đau nhói. Nó khẽ tái mặt lại, rồi quay ra quát .
- Cô làm cái trò quái gì thế hả !!! Hành động này là sao !! Mau thả tôi ra ngay !!
Bước đến gần Xư Bi, YuMi khẽ ngước mắt lên, rồi nhìn thẳng vào mặt nó, đưa bàn tay lên ve vuốt.
- Ồ không !! Trừ khi cô nói “ làm ơn “ !
- Quên đi !
- Ồ … được thôi ! Vậy thì cứ đứng đó mà giãy dụa ! Nói cho cô biết , đó là một thứ ma thuật cổ truyền chỉ có ta mới biết cách giải !
Không nghe lời thì cứ chịu khó lửng lơ nha ! Ta không tin cô có thể chịu được lâu đâu … Ha ha ha !!!
- Yà !! Quá đáng vừa thôi nha !! Rút cục thì tôi đã làm gì cô nào !!! – Vừa nói , nó vừa hét toáng lên vì quá bực mình. Nhưng cho
dù có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô dụng.
Liếc ánh mắt hình viên đạn của mình qua nhìn Xư Bi, nó gắt lên rồi quát tháo .
- Câm miệng ! Cô có biết cô đã làm gì tôi không hả !! Cô đã cướp mất tình yêu của tôi , hạnh phúc của tôi , cũng như cuộc sống của
tôi . Cô khiến tôi hàng ngày phải sống trong đố kỵ và khổ đau . Vậy liệu như thế đã đủ để trả thù chưa hả !! Con hồ ly tinh kia !!
“ What ?!! Cô ta nói mình là hồ ly tinh ?!! Cái con điên này !! Thật hết chịu nổi rồi !! Đúng là đồ rảnh hơi !! Liệu mình đã làm những
điều đó từ bao giờ cơ chứ !! “ – Mím chặt môi lại , Xư Bi khẽ lầm bầm , thực sự là nó “ điên “ lắm rồi đấy ! Nếu mà được thả ra ngay
lúc này … thì một cái tát quả là không quá phí !
Nhưng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình , Xư Bi vẫn từ từ thở nhẹ , rồi bình tĩnh nói.
- Buồn cười thật ! Lúc nào cũng nói tôi cướp tình yêu của cô, cướp mất hạnh phúc sống của cô ! Nhưng rút cục là ai chứ !! Không
nói thì làm sao tôi biết được hả !!!
- Yul … Chẳng phải là Yul sao… cái con ranh khốn kiếp này… - YuMi vừa nói, nó vừa dần dần tiến lại gần Xư Bi, giọng thầm thì…
- Cái gì ?!! Yul sao ?!! Yà !! Mặt cô cũng trơ vừa thôi nha !! Cô nghĩ anh ấy là ai mà dám nói với tôi như thế hả ?!! Tôi cướp mất
tình yêu của cô sao ?! Thật nực cười ! Nghĩ lại xem vị trí của mình ở đâu đi !
Vừa nói, Xư Bi vừa thở hắt ra từng đợt cho đỡ tức. Mà cũng tức thiệt, dù sao thì trên danh nghĩa Yul vẫn là chồng nó, ít nhiều thì
cũng đã gần hai tháng rồi, sao con nhỏ này lại có thể ăn nói trắng trợn như vậy được cơ chứ - “ Thiệt tức chết !! Không biết nó có
còn tự trọng hay không nữa ! Nghe không lọt tai được chút nào cả . Mình mà không nói ra chắc nghẹn họng quá !! “.
Quên hẳn đi tình thế của mình hiện giờ để nhường chỗ cho cơn tức . Xư Bi vẫn tiếp tục mắng mà chẳng thèm để tâm đến hậu quả
của mình sau đó . Kể ra thì nó cũng “ nóng “ quá mà ! Từng là “ đầu gấu “ một thời mà =)) !
“ Cái quái gì thế ?! Cô ta đang lên mặt với mình đấy à ?! Mình mà phải xuống nước sao ?! Cái con nhỏ ngu ngốc này … quá trớn lắm
rồi ! Chắc cô ta quên mất ai là kẻ cầm quyền ở đây rồi thì phải … Được thôi ! Tao sẽ cho mày biết tay ! “ – Nghĩ vậy , YuMi liền
nghiến răng rồi lập tức “bắn” ra một tràng tức tối !
- Hà ! Cô nghĩ vậy thật sao ?! Sao cô có thể không biết đến trước sau như thế được nhỉ ?! Cô có biết … nếu không có tôi … thì cái
mạng của Yul … cũng chẳng còn tồn tại được đến bây giờ không ?!
- Cô nói vậy … là sao ?!! - Xư Bi chợt giật mình , nó nói bằng giọng ngập ngừng mà vẫn khó tin .
- Hừm … có lẽ là cô chưa biết đâu . Nhưng hôm nay , tôi sẽ dành chút thời gian để kể cho cô câu chuyện này … - Nói rồi , YuMi từ từ ngồi xuống và bắt đầu lan man đi vào câu chuyện …
“ Mọi chuyện bắt đầu từ hai trăm năm trước …
Vào một đêm giông bão, có một hồn ma bé nhỏ đang lang thang nơi nhân gian trần thế. Nó bị mẹ bỏ rơi, nó bị cha đánh đập, nó
không muốn sống nữa và nó đã tự tử . Dĩ nhiên , cuộc sống cũng chẳng phũ phàng đối với nó đến thế !
Nhân duyên sống của nó trên trần gian chưa hết, vậy nên, cũng như “ ai đó “, nó được tái sinh, được nhận một cơ hội sống thứ
hai, được chọn làm Thiên Thần hoặc Thiện Quỷ. Và tất nhiên … với cái bản tính bướng bỉnh ấy thì con bé không tài nào chịu bị trói
buộc trước những luật lệ khắt khe của thân phận Thiên Thần được, vì thế … nó đã chọn làm Thiện Quỷ ( cũng giống như Xư Bi ).
Và cuộc sống cứ trôi qua, từng ngày, từng ngày… công việc thu bắt ma quỷ cuối cùng cũng đã gần chấm dứt. Là một con bé thông
minh và tài giỏi, nó chưa từng bị yếu lòng trước bất kỳ một hồn ma tinh quái nào, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể qua mắt
được con bé. Và vì thế, cái ngày tái sinh lần thứ hai ấy cuối cùng cũng sắp tới …
Vậy mà … tất cả … đã sụp đổ … cho đến khi … nó gặp người ấy …
Người ấy … lúc bấy giờ … cũng là một hồn ma như nó !
À không ! Nói đúng hơn, người ấy đang là một con Quỷ - một con Quỷ thực sự non nớt. Người ấy không có sức mạnh, và thậm chí là
còn yếu ớt hơn nó.
Nhưng nó đã yếu lòng, và nó đã bỏ qua, bỏ qua cơ hội sống cho riêng mình, bỏ qua tất cả … để đi theo và giúp đỡ người ấy.
Bằng thủ đoạn và sự ma mãnh của mình, không quá dễ dàng nhưng cũng chẳng đến nỗi khó khăn khi thoát khỏi sự truy bắt của
mọi tinh linh.
Nó không biết vì sao người ấy lại bị truy bắt, nó không biết vì sao người ấy lại bị lùng giết. Chỉ biết, người ấy đang ở đây, bên cạnh nó,
và làm cho cái trái tim bé bỏng tưởng chừng đã ngắt nhịp từ lâu của nó lại đập loạn. Và nó biết, người ấy cần một sự giúp đỡ …
Sau khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi Thiên Thần, nó cùng người ấy đã quyết định đến với thứ ba và làm lại cuộc đời mới của mình.
Tuy vậy, nhưng nó cũng biết, cùng với lúc đó … hi vọng tái sinh lần thứ hai đã mãi mãi rời xa tầm với của nó … Cũng như chiếc dây
chuyền đó, nó đã đổi ánh thành màu đen, chuyển hình thành một đôi cánh dơi quyền lực. Nhưng nó chấp nhận, vì nó chỉ cần
được ở bên người ấy .
Ngày tháng qua đi, nó đã sống, nó đã bị chà đạp. Nhiều lần tưởng chừng như muốn chết, nhưng nghĩ lại, thực ra thì nó đã chết
rồi ! Chỉ có điều là chưa bị hóa kiếp mà thôi. Nghĩ thế, nó vẫn cứ tiếp tục cố gắng cho tương lai sau này của mình .
Thật may là người ấy lại có sức mạnh ! Sức mạnh của người ấy quả thực khó lường . Đến chính nó cũng không thể tin vào mắt
mình được nữa . Từ một con Quỷ yếu ớt , bỗng chốc , người ấy trở nên trưởng thành , và sức mạnh thì là vô biên .
Cùng với sự khôn ngoan của mình và quyền lực vốn có của người ấy , hai đứa đã mau chóng thống trị được cả thế giới Quỷ , và trở
thành kẻ bá chủ của thế giới thứ ba …
Cái cuộc sống ấy qua đi … Từng ngày , từng giây , nó đều cảm thấy mình chìm đắm trong hạnh phúc . Cho dù thứ hạnh phúc ấy
có là màu đen ! Nhưng nó vẫn chẳng thấy hối hận , thậm chí là một giây .
Cho đến khi … cô xuất hiện ! “ .
Nói đến đây , YuMi chợt dừng lại , nó bất ngờ đứng bật dậy và nhìn thẳng vào mắt Xư Bi , ấn một ngón tay vào trán con bé khiến
nó phải khẽ chau mày .
- Cô – chính cô là kẻ đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc của tôi ! Cuộc sống tưởng chừng chỉ có tôi và người ấy … Tại sao chứ ! Tôi
không biết tại sao người ấy lại chọn cô làm vợ … Cô có biết … lúc ấy tôi đã hụt hẫng đến mức nào !! Thật không thể tin được ! Cái hy
vọng đã nhen nhóm từ hàng trăm năm qua bỗng chốc lại bị vụt tắt … chỉ vì một đứa con gái nghèo nàn xấu xí không biết từ đâu
xuất hiện … Cái cảm giác đó … nó khiến tôi chỉ muốn điên lên được !! Và tôi muốn giết cô !
Vừa dứt lời , YuMi trừng mắt lên, và lườm con bé. Cái lườm ấy … thật là … lạnh ngắt. Sau khi nghe cả câu chuyện, nó cứ bần thần,
rồi băn khoăn mãi … rút cục … cô ta kể như vậy là có ý gì … chẳng nhẽ …
- Đừng nói với tôi … người ấy là … - Xư Bi vừa nói, mặt nó vừa tái nhợt đi, lắp bắp tưởng chừng không dám tiếp lời nữa …
- Đúng vậy , người ấy là Yul – chúa tể của vương quốc bóng tối – tức Quỷ Vương !
“ Không thể nào !!! “ – Xư Bi vừa dứt lời thì cũng là lúc cánh cửa ấy chợt mở ra … và tiếng bước chân … con bé nhận ra được…
“ Không tin ư ! Vậy cứ chờ xem nhé !! “ – Nói rồi, cô ta vội vàng kéo tấm rèm ma thuật lại, tấm rèm có thể che mắt được những
người xung quanh cho dù có dùng ma thuật quét ảnh mạnh đến đâu đi chăng nữa, dùng thứ này là để tránh cái nhìn xuyên suốt của
Yul và cho Xư Bi có thể chứng kiến mọi điều sắp tới …
Vênh váo bước ra ngoài, nó lại nghênh mặt chào mừng Yul trở lại .
Cánh cửa Rồng bất ngờ đổ xuống cái rầm ! Và Yul hiện ra, hắn trừng mắt rồi chuyển tròng sang xanh để quét quanh một lượt,
nhưng mặc nhiên lại chẳng tìm thấy dấu vết gì. Khẽ thở dài, hắn ngước qua nhìn YuMi rồi đột ngột tiến tới tóm chặt lấy cổ họng con
bé, bóp nhẹ khiến nó đờ người .
- Xư Bi đâu ?!
Cố gắng thở hắt ra bằng giọng gió, nó vẫn cố lắp bắp cho nên câu .
- Sao … sao anh lại nghĩ là cô ta đang ở đây chứ ?!
- Em nghĩ mình làm việc hoàn hảo đến nỗi không để lại dấu vết gì ư ?! Dám sai cả quan binh của Địa Ngục đến bắt người nơi trần
gian mà không sợ để lại khí âm à ?!
- Hà !! Nếu giỏi vậy thì sao không tự tìm tiếp đi !! – YuMi khẽ nhếch môi mỉm cười , một nụ cười khinh khỉnh .
- Đây không phải là lúc để cười đâu YuMi . Anh không muốn mất thời gian để ở lại cái chỗ “đáng ghê tởm” này ! – Yul trừng mắt
nhìn , giọng hắn lạnh tanh ( cũng thật quá đáng đối với tình cảm của con bé ) .
Khẽ nắm lấy bàn tay Yul , YuMi lại gẩy nhẹ để mình thoát ra …
- Sao lại không ?! Đây là nhà anh cơ mà ?! Phải không … Ngài Quỷ Vương ?!
- Đã từng …
Yul còn chưa kịp nói hết lời thì YuMi đã kịp giải bùa chú, nó khẽ gẩy nhẹ ngón tay để cho các xích sắt vô hình cuốn quanh Xư Bi
đều tan biến, và tấm rèm cũng bất giác mở ra . Xuất hiện sau đó là một con bé đã bị giam giữ từ lâu, mắt đó trừng lên … nhưng
đẫm nước … không phải là một cái nhìn trìu mến, nó rít lên .
“ Nói dối … “ – Xư Bi khẽ lầm bầm …
“ Xư Bi ?!! “ – Yul giật mình quay ngoắt ra đằng sau , hắn gần như chết đứng khi nhìn thấy con bé …
“ Tại sao lại nói dối … Tại sao lại lừa gạt tôi ?! Tại sao lại không cho tôi biết sự thật ngay từ đầu !!!! “ – Vừa nói , nước mắt nó vừa
lã chã rơi … từng dòng … không ngớt … lẫn trong đó là những tiếc nấc nghẹn ngào của sự dối trá . Nó thực sự … rất sốc !
“ Xư Bi … nghe anh nói đã … “ – Yul bần thần , hắn trơ mắt nhìn Xư Bi mà họng như nghẹn cứng , không thể nói được câu gì …
“ TẠI SAO !! ĐỒ NÓI DỐI !!! “ – Bất ngờ , nó hét toáng lên , tiếng hét của nó vang vọng khắp một tầng bóng tối … khiến cho lũ dơi
cũng phải bất giác cất cánh bay …
Cùng với dòng nước mắt và sự hối hận… hối hận vì đã tin Yul, hối hận vì đã lấy Yul, hối hận vì đã… dành một chút tình cảm cho hắn…
Nó không biết sao nữa … Nhưng cái cảm giác này …ngay bây giờ đây … sự lừa dối … từ một người gần như thân nhất … khiến con
tim nó đau thắt .
Tại sao lại như thế này ?!!!
END chap
Xem chữ ký của conngaytholam
conngaytholam
C-Class Student
Tổng số bài gửi : 269 $$$ : 295 Date of Birth : 09/12/1997
Tiêu đề: Re: ♥♥♥Cô dâu quỷ - Demon bride♥♥♥ Sat Mar 31, 2012 9:58 am
Chap 24 : Còn “sự thật” nào nữa không đây ?!
*** Lại một lần nữa …
Sự thật được mở ra .
Nhưng liệu nó có thực sự là “ sự thật “ ?!
Bởi tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó .
Và lần này … tôi không tin … tôi không tin vào những gì tôi thấy !
----------------------------
Yul đờ người nhìn con bé bước tới, bất thình lình, nó tặng cho hắn một cái tát đau điếng ! Nhưng đau không phải là ở trên má…
mà là ở trong tim ! Xư Bi bước đi … mà nước mắt hắn rơi … rơi ở trong lòng .
Lạnh lùng khẽ ngước qua YuMi, hắn trừng đôi mắt đang long sòng sọc những ánh lửa giận lên rồi gằn giọng nói :
- YuMi ! Em có biết em đang làm cái quái gì không đấy !
Dù đã hết sức ngạc nhiên trước cái tát giáng trời mà Xư Bi bất thình lình tặng cho Yul – người mình yêu, nhưng YuMi vẫn nghênh
mặt, nó tự đắc vì chẳng còn biết sợ là gì nữa cả !
- Ồ ! Tất nhiên là biết chứ ! Không biết sao em dám làm !
Nắm chặt bàn tay , Yul chỉ khẽ cất lên bằng giọng cảnh cáo .
- Được lắm ! Nhưng chỉ duy nhất một lần này nữa thôi ! Nếu những chuyện như thế này còn xảy ra một lần nữa … thì anh nhất
quyết sẽ không bỏ qua cho em đâu !
Nói rồi, hắn lại lẳng lặng bước đi không một cái nhìn nào nữa, nhưng lòng lo lắng… vì những gì sắp xảy ra. Có lẽ sẽ là một cuộc
chiến!
YuMi phì cười, rồi nó chỉ khẽ nhếch môi khinh khỉnh, ngước ánh mắt đăm đắm nhìn theo Yul, có chút gì lạnh lùng mà xót thương
trong đó.
- Yul ạ… cứ nói đi, rồi xem anh có thể làm gì được em không ?! Mọi chuyện đã đi quá xa rồi… chúng không thể dừng lại được nữa!
Sau khi Yul đi, chỉ còn lại mình YuMi trong căn phòng vắng, lúc này, Chun và Hắc Linh Sứ mới từ từ bước ra từ trong bóng tối, bọn
chúng cúi chào và hết sức kính cẩn khi đối mặt với YuMi. Con nhỏ khẽ nhoẻn cười với ánh mắt và vẻ mặt hài lòng.
- Làm tốt lắm Bạch Linh Sứ ! Có lẽ sau lần này ta có thể thực sự tin tưởng ngươi rồi đấy !
Nhưng ngay khi Ji Chun còn chưa kịp cất lời cám ơn thì Hắc Linh Sứ đã vội vàng chen vào và đưa ra ý kiến.
- Sẽ là tốt hơn nếu chúng ta đâm thêm cho cô ta một đòn giáng trời từ sau lưng chứ nhỉ ?!
- Ngươi nói vậy là sao ?! Hắc Linh Sứ ?!
Hắn khẽ nhoẻn cười rồi lại ngước qua nhìn Ji Chun, đó là một nụ cười thực sự nham hiểm.
- Sẽ thành công, nếu ngài Bạch Linh Sứ chịu cùng giúp đỡ !
Thực sự không hiểu nổi hàm ý trong câu nói này là gì, tuy có chút lo lắng nhưng Ji Chun vẫn phải đành gật đầu đồng ý, nó nói
bằng giọng chắc nịch mà không có chút miễn cưỡng nào.
- Bất kể điều gì mà nữ hoàng muốn, thưa ngài !
Trở về nhà, sau khi bay qua những tầng mây và vượt qua giới hạn của địa ngục, con bé vội đóng rầm cửa lại và khóa kín phòng
để không một ai có thể bước vào – ngoài nó. Yul cũng vội vàng trở về theo, nhưng không vào phòng con bé, hắn chỉ lẳng lặng đứng
bên ngoài, định giơ tay lên và gõ cửa để giải thích một điều gì đó, nhưng nghĩ ngợi đôi điều… hắn lại buông tay xuống và nhanh
chóng trở về phòng mình. Cũng đóng kín cửa y như thế !
Xư Bi biết là Yul đang đứng ở bên ngoài. Nhưng tại sao hắn lại không vào ?! Tại sao lại lẳng lặng bỏ đi như thế ?! Dẫu biết là vẫn
đang rất bực … nhưng dù sao … nó vẫn cần một lời giải thích chứ ! Có thể thờ ơ như thế được sao ?! Chẳng nhẽ nó cứ nói
đừng là hắn lại dừng luôn và im lặng một cách thản nhiên như thế được à ?! Tại sao lại không thể cúi mình níu kéo . Nếu lúc
ấy , hắn chỉ cần cố gắng với nó lại thêm một chút nữa thôi … tại sao cứ luôn giữ cái vẻ lạnh lùng và cao ngạo như thế chứ ! Cái
tôi của hắn cao quý đến thế cơ à !! Vậy thì đừng mong nó hạ mình mà xuống nước nhé ! Trong chuyện này nó không phải
người có lỗi , vậy nên , nó sẽ không chịu bắt tay làm hòa trước đâu !
Nghĩ thế , con nhóc vẫn cứ khóa chặt cửa và ở yên trong phòng , một mình lầm lì suy nghĩ … Mà thực ra thì những thức suy nghĩ
ấy cũng đâu có liên quan gì mấy đến chuyện giận hờn . Chúng còn đáng sợ , và khó quyết đoán .
Tại đây , ngay bây giờ , bên trong tâm trí nó … là những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng khiến con bé không tài nào
quyết định được !
Một là ở lại , hai là ra đi ! Chọn cái nào đây ?!
Tại sao Yul lại là Quỷ Vương, là đấng tối cao của vương quốc Quỷ, là người không thể thiếu đối với vận mệnh của thế giới thứ
ba. Còn nó , nó đã là vợ hắn , nếu nó chấp nhận hắn , chấp nhận sự thực này và chấp nhận vị trí sắp tới của mình – nữ chủ nhân
của vương quốc bóng tối , cũng đồng thời có nghĩa là con bé sẽ phải mãi mãi mất đi cuộc sống con người , cuộc sống mà nó
đã cố gắng và hòng đeo đuổi suốt mấy tháng nay , đã phải ra tay bắt bao nhiêu linh hồn. Vậy mà… chỉ cho đến giờ giút này… con
bé lại phải bối rối … trước hai ngưỡng hoàn toàn cửa trái ngược nhau .
Nó sẽ phải quyết định như thế nào đây ?!
Cuộc chiến tranh lạnh diễn ra cũng là lúc bóng tối và sự im lặng lập tức bao trùm cả căn nhà băng giá , khiến mọi thứ đều trở nên
vô động , tất thảy mọi người đều không dám cười đùa hay to tiếng với nhau , suy ra cũng chỉ vì sự giận hờn của hai đứa . Và tất
nhiên , sự im ắng đến lạ thường này cũng không thể nào lọt qua nổi tầm mắt của Mom , bà đã bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc và
vội vàng tìm đến gặp Yul , để hỏi chuyện .
Bược vào căn phòng của bậc đế vương bóng tối, Mom ngồi xuống bên cạnh và khẽ thở dài . Bà nhìn vào khuôn mặt đã tái nhợt vì
mệt mỏi của hắn mà lòng khẽ nhói đau , Mom liền cất tiếng hỏi .
- Tại sao con không cho con bé một lời giải thích ! Dù sao thì nó cũng là con gái … con gái rất yếu mềm …
Chắp hai tay lên trán, Yul lại cất tiếng thở dài, giọng kiên quyết .
- Con không thể … và cũng không muốn !
Khá ngạc nhiên, bà lại nheo mày vẻ khó hiểu .
- Ý con là sao ?! Vậy chẳng lẽ con lại cứ để như thế này mãi ?!
- Không … không phải ! Cũng không hoàn toàn . Nhưng con không muốn phải cố giải thích với « một cái đầu nóng » như thế . Khi
nào cô ấy thực sự muốn tin con , lúc đó con sẽ sẵn sàng mở lời .
- Ừm . Vậy ta tin vào con !
Mom chỉ nói có vậy, rồi bà lại khẽ vỗ vai hắn và lặng lẽ bước ra khỏi phòng . Nhẹ nhàng như làn gió.
------------
Đang đưa bước nơi hành lang, bỗng, nghĩ ngợi một hồi, bà lại chợt dừng lại nơi cửa phòng con bé, khẽ gõ nhẹ .
- Ta vào được không ?!
Nghe thấy tiếng Mom, đang khóc, nó lại khẽ giật mình, gạt vội dòng nước mắt đương vương trên khóe mi, nó khẽ bật dậy rồi ậm
ừ mở khóa. Vừa nhìn thấy con bé với khuôn mắt hốc hác và khóe mắt đỏ hoe, bà đã đoán ngay ra rằng nó đang phải chịu đựng
những điều đau khổ ghê gớm lắm. Ừm thì bị lừa dối bởi người chồng đã ở cùng nhà với mình gần hai tháng trời, chắc hẳn cảm giác
ấy giống như bị phản bội, thật nặng nề ! Nhưng nếu để suy nghĩ kỹ hơn, con bé vẫn cần chín chắn thêm chút nữa. Nghĩ vậy, Mom
liền đến bên nó và hỏi thăm, mong có thể đưa ra được vài lời khuyên bảo .
- Con không sao chứ ?!
Khẽ nhoẻn cười , một nụ cười thật nhạt , nó đáp lại bằng vẻ miễn cưỡng .
- Con ổn …
- Con chắc chứ !
- Cũng không hẳn ạ ! – Con bé khẽ thở dài .
- Có thể kể cho ta nghe vài chuyện được không … - Vừa nói , Mom vừa từ từ ngồi xuống bên cạnh nó , nhẹ nhàng hỏi thăm .
----------
Sau khi đã kể lại toàn bộ câu chuyện cùng những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng trong đầu mình cho Mom nghe, nó
cũng cảm thấy nhẹ người và sẵn sàng lắng nghe những điều bà nói .
Nhìn thẳng vào mắt Xư Bi , Mom hỏi .
- Con cảm thấy khác nhau như thế nào khi nghĩ Yul là Quỷ và Quỷ Vương ?!
“ Quỷ … và Quỷ Vương sao ?! “ – Mom nói thế là có ý gì, chẳng phải cả hai đều là một … Nhưng, phải rồi ! Cả hai đều là một,
đều là một loài quỷ . Vậy có khác biệt gì khi biết hắn là Quỷ Vương ?! Chẳng phải trước đó con bé cũng đã biết hắn là quỷ rồi
sao ! Vậy nhưng, tại sao, lúc này, nó lại có những suy nghĩ tiêu cực đến thế ! Có lẽ, một phần là vì bị nói dối, bị Yul gạt đi câu hỏi
mà nó đã muốn hắn trả lời thực sự lúc trước. Chính hắn đã không thành thực trả lời cho con bé … Và chuyện hắn lại là Quỷ
Vương thì lại càng lớn hơn. Nhưng con bé vẫn chưa bao giờ nghĩ … giữa Quỷ và Quỷ Vương thì có gì khác nhau ?! Liệu sau này khi
trở thành người , nó có thể sống cùng một con Quỷ ?! Chẳng phải vẫn rắc rối như vậy đấy thôi ! Chuyện này thật khó hiểu …
Nhưng xét ra thì vẫn là tệ lắm ! Nó vẫn phải lựa chọn …
Và để phải chọn lựa ngay lúc này thì thật khó !
Thấy con bé vẫn cứ ấp úng chưa thể trả lời, Mom lại mỉm cười hiền hậu rồi nói tiếp. Như thể đang cố gắng thuyết phục nó đừng
bỏ đi vậy !
“ Xư Bi à , ta không biết là con có nhận thấy hay không … Nhưng trước kia, thằng bé chưa bao giờ cười, thậm chí còn chẳng biết
giận dữ hay ghen tuông, việc hạ mình để làm những việc tầm thường cùng một người khác là không thể. Nhưng đến khi quen con, ta
thấy nó bắt đầu biết quan tâm đến người khác, biết khoan dung và trở nên rộng lượng. Sự thay đổi ấy khiến chính ta, người đã
chăm sóc nó suốt 200 năm còn không thể tin được. Dường như nó đã trở thành một con người hoàn toàn khác, đôi khi còn
rất ngốc nghếch và trẻ con. Đó là một phẩm chất không - hề - vốn - có của Quỷ Vương. Vì chỉ tới khi quen con, trái tim lạnh lùng
buốt giá của nó mới được mở ra ấm áp, vậy chẳng nhẽ con lại lỡ lòng nào nhẫn tâm đóng chặt nó lại thêm một lần nữa. Ta tin,
làm vậy, nó sẽ vỡ tan ra mất ! " .
Những lời Mom nói đều khiến nó phải suy nghĩ thật nhiều …
Có thật là con bé đã làm nên được một kỳ tích ?!
Nhưng kỳ tích ấy lại sắp bị phá vỡ chỉ vì lòng tự trọng của con bé ?!
Như thế có đáng hay không ?!
Điều ấy còn phải xem xét … ---------------
Tối hôm đó, khi đã nhắm mắt lại và chìm mình vào giấc ngủ say, nó miên man đi vào giấc mơ vô ảo vô thực, nhẹ nhàng tới một
thế giới dường như quen mà vẫn xa lạ lắm. Đó là ngôi trường ấy – trường trung học SoRoYang, vẫn lớp học ấy, vẫn khung
cảnh ấy, nhưng tại sao … mọi thứ ở đây lại gợi cho nó một cảm giác xa lạ đến thế ! Không một bóng người, không một tiếng
cười, chỉ có tiếng gió khẽ lay lá xì xào như đang thì thầm trong đêm tối . Tất cả đều khiến nó lạnh ngắt !
Bỗng, trở lại phía hành lang, nó cứ đi lang thang, để rồi dừng lại nơi cuối đường, đó là lúc còn bé nhìn thấy một cánh cửa tủ
bỗng dưng mở toang … và nó tò mò tiến lại gần xem thử. Chợt nhận ra đó chính là chiếc tủ đựng đồ hàng ngày của mình, nhưng
lại sao nó lại bị mở toang, và ai đã vô tình đặt một lá thư vào trong đó ?! Mà liệu có phải vô tình hay là chủ ý ?! Vì lá thư có bọc
màu đen , bên trên còn in hình một đôi cánh dơi màu bạc , liệu … thứ này … chỉ có thể là …
Thôi , không nghĩ ngợi nhiều nữa , con bé vội vàng mở ra xem .
Và dòng chữ đầu tiên mà nó đọc được là …
“ Chào cô bạn Quỷ thân mến !
Cô đã quyết định như thế nào rồi ?!
Về việc ở lại và ra đi ấy .
Cô muốn sống như một con người, hay gạt bỏ cơ hội sống đã đeo đuổi suốt hai tháng trời của mình để đi theo ngài Quỷ Vương.
Cô nghĩ sao nếu gia đình mình biết cô coi trọng một con Quỷ hơn cả ba người họ ?! Và cơ hội sống để trở lại làm người của mình
sẽ vĩnh viễn ra đi . Nếu cô đến với Yul , cô sẽ hoàn toàn phải an phận thủ thường dưới nơi lòng đất , cô sẽ mãi mãi không được
thấy ánh sáng mặt trời , và không bao giờ được gặp lại người thân của mình nữa . Cô có cam chịu được không ?! Nếu không , tôi sẽ
cho cô một cơ hội .
Để quyết định được nhanh hơn thôi ! Tôi sẽ cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời . Cô nghĩ sao … nếu rút gọn thời
gian ba tháng ?! Chỉ với một con Quỷ có sức mạnh linh hồn gấp trăm lần những hồn ma yếu ớt kia … Cô sẽ phải đánh thắng nó
và nắm lấy hi vọng sống của mình . Cô sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều nữa , chỉ bằng một trận đấu thôi ! Cô không muốn quyết
định được nhanh hơn sao ?! Tôi tin là cô sẽ đồng tình với suy nghĩ của tôi đấy !
Còn nếu cô không chịu tán thành, đó sẽ lại là một chuyện khác . Từ nay sẽ không còn bất kỳ một hồn ma lởn vởn nào nơi trần thế
cả . Tôi đã tiêu diệt chúng hết cả rồi , vậy nên , cô đừng có mong tự mình hành động nữa . Chỉ có thể dùng đến sự giúp đỡ của
tôi thôi . Cô hãy suy nghĩ đi , nghĩ kỹ vào . Và đừng để tôi thất vọng …
Ha ha …
Ha ha ha …
Ha ha ha ha … "
Kết thúc bức thư cũng là lúc cái tiếng cười ghê rợn ấy cứ vang vọng mãi , âm lặp từng đợt dai dẳng không ngớt trong giấc mơ của
nó khiến con bé phải bất giác giật mình tỉnh dậy . Mồ hôi mồ kê rơi nhễ nhại … thấm ướt cả một vùng chăn gối . Chưa bao giờ nó
gặp phải một cơn ác mộng đáng kinh sợ như vậy ! Sao YuMi lại có thể xâm nhập vào giấc mơ của nó được cơ chứ ?! Và liệu những
gì cô ta nói có phải là sự thật ?! Nó sẽ phải quyết định sao đây ?!
Càng ngày càng có nhiều lựa chọn. Mà càng nhiều thì lại chỉ càng chỉ khiến cái đầu nhỏ bé của nó muốn nổ tung ra thôi !
Cố gắng trấn tĩnh lại mình, hôm nay nó sẽ quyết định đến trường để xem xét tình hình. Không biết là có giống như những điều YuMi
nói không nữa !
Vội vàng thay quần áo và uể oải bước xuống nhà , nó bắt gặp Yul .
Thấy bóng hắn đã bước đi từ trước, hắn đang ra khỏi nhà nhưng lại không mang theo tài xế Kang. Tuy có chút nghi hoặc nhưng
con bé vẫn giả vờ thờ ơ. Nói đúng ra thì cái lòng tự trọng của nó cũng cao lắm chứ ! Không thể hạ mình mà bắt chuyện trước
được. Nghĩ thế , nó lại đành làm ngơ . Mặc Yul đi , Xư Bi không thèm gọi lại .
Nhưng Xư Bi nào có biết … đó sẽ là lần cuối cùng … nó còn nhìn thấy bóng hắn ở trong căn nhà này .
………
Ngày hôm nay đến trường, mọi sự đều im ắng đến lạ thường, trống không và lạnh ngắt, thậm chí một chút âm khí cũng chẳng còn,
đúng như nó nghĩ vậy !
Mọi người đâu hết rồi nhỉ ?! Chun đâu ?! Chan đâu ?! Và cả mấy thằng đầu heo lớp nó nữa ?! Sao chẳng thấy tiếng cười ?! Mọi
hôm đều rộn ràng lắm cơ mà ?!
Vậy mà … tại sao … chỉ sau một lời nói … chỉ qua một giấc mơ … mọi vật đã trở nên như thế này ?! Tất cả đều đang cố gắng ruồng
bỏ nó hay sao …
Cầm chiếc vòng thánh giá lặng lẽ dạo quanh trường, cả một buổi sáng, thậm chí, nó còn chẳng thấy một chút lấp lánh nào
nơi mặt vòng . Tại sao lại thế nhỉ ?! Chẳng nhẽ đúng như lời YuMi nói , nó đã tiêu tán hết đám vong hồn !
Khốn thật ! Biết vậy phải làm sao !!
" A … haaaa …. !!! " – Bỗng , con bé chợt reo lên kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc vòng chợt lóe sáng , một thứ ánh sáng hoang ảo và
mơ hồ , lung linh chưa từng thấy . Tại sao tín hiệu lần này lại phát ra mạnh đến vậy nhỉ … Phải chăng ?!!!
Vội vàng lần theo dấu vết, thứ ánh sáng ấy cứ dần dần đưa nó tới một nơi quen thuộc , đó là căn phòng thể chất phía sau ngôi
trường. Căn nhà đó … vừa nhìn thấy đã gợi cho nó biết bao kỉ niệm quen thuộc . Đó chính là nơi mà lần đầu tiên con bé bị phục
kích, rồi được Jen cứu , nó đã thân với anh nhiều hơn qua ngày hôm ấy , rồi lại tự phát hiện ra sức mạnh của mình , cùng với sự
giúp đỡ thầm lặng của Yul . Ừm ! Phải rồi , cái ngày hôm ấy … mãi sau nó mới biết là Yul .
Nghĩ tới Yul , con bé lại chợt mỉm cười .
Nhưng vội vàng gạt bỏ đi những ý nghĩ vẩn vơ đang vương vấn trong đầu mình . Nó tự nhủ rằng không được nghĩ tới Yul nữa, tuy
gần đây những hình ảnh ấy lúc nào cũng ngập tràn … nhưng như thế lại thật tệ !!
Con bé khẽ mím môi và dằn mình bước tiếp .
Dừng lại trước cánh cổng sắt kia. Một tay khẽ đẩy lên, nó thấy người ấy, gần như một vị thiên sứ, mặc áo choàng trắng với mái tóc
vàng thanh khiết … nhưng … nhưng lại mang một đôi cánh dơi ! Chắc hẳn chính là con Quỷ mà YuMi nhắc tới !
Vừa bước tới gần , thứ ánh sáng màu vàng phát ra từ chiếc vòng trên cổ nó mỗi lúc một lớn dần . Rồi , vụt tắt !
Con bé giật mình và vô cùng hồi hộp khi người ấy đang từ từ quay mặt lại …
Dường như chết đứng … khi thấy nó thật quen …
Vẫn vẻ mặt ấy …
Vẫn nụ cười ấy …
Vẫn ánh mắt ấy …
Nhưng sao lại khiến nó chẳng vui … Vì … đó là Chun !!!
Xem chữ ký của conngaytholam
ruyushin1810
Tổng số bài gửi : 813 $$$ : 1260 Date of Birth : 18/10/1997
Tiêu đề: Re: ♥♥♥Cô dâu quỷ - Demon bride♥♥♥ Sat Mar 31, 2012 10:47 am
tem+phong bì
Xem chữ ký của ruyushin1810
conngaytholam
C-Class Student
Tổng số bài gửi : 269 $$$ : 295 Date of Birth : 09/12/1997
Tiêu đề: Re: ♥♥♥Cô dâu quỷ - Demon bride♥♥♥ Sat Mar 31, 2012 8:34 pm
Chap 25 : Mở lòng .
***
Tớ sẽ tha thứ …
Vì cậu là bạn tớ …
Mãi mãi là bạn tớ …
Dù thế nào đi chăng nữa …
Tớ sẽ không làm hại cậu …
Yoon Ji Chun ạ !
…………………….
Con bé thất kinh khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, đó là Chun . Xư Bi thầm lắp bắp , tiếng nó đang nghẹn ứ nơi cổ
họng mà thốt mãi không thành lời .
- Chun … cậu … sao cậu … Cậu đang làm gì ở đây ?!!!
- Còn hỏi những câu ngu ngốc như thế nữa sao ?! Chẳng nhẽ đến giờ cô vẫn còn chưa muốn thừa nhận … rằng sự thật … - Tiếng của
YuMi bất ngờ vang lên từ phía sau Chun , vừa nói , nó vừa từ từ bước ra với vẻ kiêu ngạo vốn có của mình.
- Sự thật ?!
- Phải ! Sự thật là cô chẳng có một người bạn nào hết ! Tất cả mọi thứ bên cô đều chỉ là giả tạo mà thôi ! Và Chun cũng vậy , cậu ta
đã trở thành người của tôi rồi ! Ha ha ha !! – Nó cất tiếng cười , một tràng cười khinh miệt …
- Không thể nào … Chun !! Đừng nói với tớ … cậu … là con Quỷ ấy !!! – Xư Bi vội vàng đưa ánh mắt ngỡ ngàng qua nhìn Chun , cầu
mong một lời ” không phải ! "
" Gật đầu " - Chun đã gật đầu . Nó thật sự giật mình , nói đúng hơn là rùng mình . Rùng mình vì những gì Chun sắp thể hiện .
Sau cái gật đầu ấy là sự lạnh lùng sắp hiện diện trên đôi tay . Nắm lấy từng làn gió , Chun cuộn chúng lại và biến nó thành từng
thanh kiếm khí mang màu xanh lục đang hằm hằm tiến tới Xư Bi . Không do dự , nó hất kiếm lên và điều khiển chúng bay xung quanh
Xư Bi , cuốn chặt lấy cả người con bé và đâm sượt qua nó , tạo ra những vết nứt đọng máu trên tay . Mặt Chun tái sầm , từng đợt
gân nổi lên run rẩy , nhưng nó vẫn phải cố gắng tiếp tục , để qua mắt YuMi !
Nâng vút nó lên tầng không , Chun sắp dành tặng cho Xư Bi một màn hạ cánh ngoạn mục . Nhưng , chợt dừng lại . Vì mọi phép thuật
của nó dường như tức khắc trở nên vô tác dụng . Với sức mạnh tiềm ẩn của mình , Xư Bi đã dễ dàng vô hiệu hóa chúng .
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bằng làn lốc khí mà mình tự tạo nên, nó trừng mắt nhìn Chun, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt
đang tái sầm .
Con bé bất giác quát lên một cách nghiêm túc như muốn chiến đấu thực sự .
" Dừng lại đi ! Tớ sẽ không để cho cậu tấn công tớ một cách tùy tiện như thế một lần nữa đâu ! " .
“ Ồ ! Thật vậy sao ! Để xem cậu có làm được không nhé ! “ – Nói rồi , ngay lập tức , nó lại nắm chặt bàn tay và tung ra từng đợt khí
mang màu sắc lạnh , tiến tới Xư Bi và chém liền liên tục . Từng thanh kiếm khí với muôn hình muôn dạng được tạo ra từ làn gió , từ
sức mạnh của Phong Thần và người mẹ Thiên Nhiên .
Dứt khoát , Xư Bi đành phải sử dụng sức mạnh thực sự của mình . Sức mạnh đã được phong ấn từ lâu mà con bé đành phải liều mình
thức tỉnh . Nhưng lần này , nó đã biết tự mình kiếm soát chúng .
Không do dự , Xư Bi liền nhắm chặt mắt lại và đưa hai tay chắp nhẹ lên trán , lầm bầm thầm nhẩm một câu thần chú nào đó … Rồi
bất giác , nước từ đâu kéo đến ! Từng làn lũ lượt kéo đến và cuốn lấy người con bé , nhấc bổng nó lên và tạo thành một cảnh
tượng khiến tất thảy mọi người đều thất kinh . Đó là một khối nước khổng lồ đọng lại giữa tầng không , lung linh nhưng ghê sợ.
Bởi, bên trong, giữa tâm của dòng nước, đó chính là Xư Bi – con bé đang tự nhốt mình trong đó !
“ Đòn Tự Kích ! “ – Ji Chun bất giác mở miệng bật ra thành lời . Rồi trừng mắt nhìn lên … nó thấy … Xư Bi đang bị hút chặt vào dòng
nước , cùng ma lực của nó đang bị cuốn theo … rút dần mòn …
Trông con bé có vẻ đau đớn lắm , nhưng nó vẫn cứ gồng mình mím môi chịu đựng . Tại sao vậy ?! Chẳng nhẽ lại là vì Chun sao ?!!
Sao nó lại có thể làm thế chứ !!
- Mau dừng lại đi !! Tớ bảo cậu dừng lại !! Đồ ngốc !! – Chun bất ngờ hét toáng lên và chạy vội lại khối nước . Bằng tất cả sức mạnh
của mình , nó cố gắng dùng Băng Chưởng để hóa giải phép thuật của Xư Bi , mong có thể đưa con bé ra khỏi khối nước . Nhưng
nào có dễ , vì đó là “nước” của Xư Bi , và vì phép thuật của con bé đâu có tầm thường .
Bất lực , nhìn Xư Bi ngất lịm đi trong làn nước , gần như chết đuối . Nó còn không biết bơi , vậy mà lại dám tự mình giam thân
trong khối nước thần. Thậm chí còn dùng đòn Tự Kích – thứ phép thuật chỉ dùng cho người muốn tự hủy ma lực của mình, lúc đó,
đến khả năng chiến đấu cũng không còn nữa .
“ Ngu ngốc quá ! Thứ gì đã khiến cô ta hành động như thế chứ ! “ – YuMi khẽ chẹp miệng khi nhìn thấy Xư Bi ngất lịm đi, và nó ngã
xuống … khi nước tan … và khi sức mạnh đã đều bị hóa giải .
Ji Chun vội vàng chạy ra đỡ lấy, đỡ lấy thân thể nhỏ bé đã tái nhợt đi vì không còn sức mạnh của con bé. Nước mắt nó rơi … một giọt,
khẽ chạm nhẹ lên làn môi con bé, khiến Xư Bi bất giác chợt giật mình tỉnh lại. Giương đôi mắt thơ ngây đẫm nước của mình lên nhìn
Chun một cách lờ đờ, nó cố gắng thốt lên bằng tất cả sức lực còn lại có trong cơ thể cùng với một nụ cười .
- Chẳng phải tớ đã nói là không để cậu tấn công tùy tiện nữa mà ! Tớ làm được rồi, đúng không ?! – Xư Bi khẽ mỉm cười, một nụ
cười mang đầy vẻ gắng gượng .
Nhìn vậy mà chỉ thấy lòng đau nhói, bất giác ôm chặt lấy cơ thể con bé vào trong vòng tay ấm áp của mình, Ji Chun khẽ rít lên tức tối.
- Đồ ngốc ! Sao lại làm điều dại dột như vậy chứ ! Cậu biết là tớ đang làm hại cậu mà … sao lại không tấn công …
Khẽ đẩy nhẹ Chun ra, Xư Bi vẫn nhìn nó bằng nụ cười trìu mến, vốn đã không thay đổi, và sẽ chẳng bao giờ thay đổi .
- Bất cứ điều gì cũng có lí do của nó. Và trong trường hợp này, tớ tin rằng cậu cũng vậy. Vì thế … cậu vẫn sẽ mãi là bạn của tớ. Và
tớ hứa không bao giờ làm hại cậu đâu !
Nhẹ nhàng đặt lại Xư Bi xuống nền đất, cố gắng dùng Phong Thuật của mình để chữa trị lại phần nào ma lực đã mất trong Xư Bi. Nó
khẽ chẹp miệng, rồi thì thầm vào tai con bé … một điều gì đó mà khiến YuMi cũng không thể nào nghe thấy .
“ Xư Bi ngốc ạ ! Cậu nói điều gì cũng có lí do của nó . Vậy tại sao cậu lại nỡ lòng gạt bỏ đi cơ hội nghe lời giải thích của Yul ?! Nhỡ đâu
trong hành động của anh ta cũng có lí do khó nói thì sao ! Tớ nghĩ cậu nên xem xét lại ! “
Chun chỉ nói có thể, rồi lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, nó vội vàng bước đi .
Thẫn thờ nhìn theo, nó thực sự phải suy nghĩ .
Sau khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của Xư Bi, lúc này, chỉ có mình Chun và Hắc Linh Sứ, hắn mới gọi với con bé lại và thì thầm vào tai
như một lời đe dọa .
“ Bạch Linh Sứ này, hình như vừa nãy ngươi đã thể hiện cảm xúc hơi thái quá thì phải ! Ta có nên nghi ngờ không đây ?! “ – Tên Quỷ
Đen nói với giọng lập lờ .
“ Nếu cảm thấy nghi thì cứ việc điều tra , ta tin điều ta làm là đúng ! “ – Nói rồi , nó lại vội vàng đẩy mạnh Hắc Linh Sứ sang một bên
và lặng lẽ bước đi trong sự kiêu ngạo không lo lắng của mình .
Sau khi Chun đi, Xư Bi cũng cố gắng gượng mình ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên để cơ thể tuần hoàn lại như bình thường. Nếu không
nhầm thì chắc chắn vừa rồi Chun đã truyền thêm sức mạnh cho nó để con bé có thể hồi phục lại một phần ma lực của mình . Nếu
không , nó sẽ chẳng thể đứng dậy ngay sau khi trúng đòn Tự Kích như vậy được . Và tất nhiên , con bé cũng đủ thông minh để
không sử dụng hết thành phần công lực, tự rút ma lực cũng chỉ như một vở kịch để che mắt kẻ địch . Nó đâu đến nỗi quá “ ngu “ mà
đi tự rút hết sức mạnh của mình ra cơ chứ ! Biết Chun vẫn chưa hoàn toàn theo phe địch , Xư Bi lại khẽ mỉm cười vì quyết định đúng
đắn của mình .
Sau bao chuyện thăng trầm từng xảy ra, nó không thể cứ ngờ nghệch và ngây thơ như trước mãi được, sự trưởng thành và cần thêm
chín chắn điều đúng đắn .
Trở lại căn phòng nhỏ trong thư viện nằm ở phía cuối dãy hành lang , Jen vẫn đang chờ Xư Bi ở đó …
Và ngay khi con bé vừa mới bước chân tiến vào , hắn đã xuất hiện .
- Tìm anh hả ?!
Con bé lập tức quay ngoắt lại , khẽ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này . Thoáng trên mặt nó có chút bối rối …
- A … hơ … anh … vẫn ở đây sao ?!! – Hỏi như thế là vì nó nghĩ tất cả mọi người đều bị bùa ếm của YuMi và không thể đến trường.
- Hửm ?! Không ở đây thì em nghĩ anh ở đâu ?! Chẳng phải bây giờ vẫn là giờ đi học ?! – Jen khẽ nghiêng đầu cười cười trêu con bé,
hẳn là hắn đã biết rõ nó đang nghĩ gì .
- Ưm … không … là em nghĩ … em cứ nghĩ tất cả mọi người đều bị tác dụng bùa ếm của cái YuMi …
- Ừm . Tất cả mọi người , nhưng không có nghĩa là bao gồm cả anh . Ủa … mà sao em có vẻ buồn vậy ?!
- Hưm … thực ra là … có chút chuyện ! – Nó lại thở dài và muốn kể lể một chút .
- Hì ! Kể cho anh chút chuyện đó được không ?! – Jen mở lời một cách trìu mến để con bé bắt đầu đi vào câu chuyện …
[…]
- Vậy là em đang gặp chút rắc rối với mạng sống của mình ?! – Jen quay đầu sang hỏi con bé , vẻ vẫn rất thản nhiên .
- Híc ! Không chỉ là một chút thôi đâu ! Đối với em thì đó là cả một vấn đề lớn đấy ! – Nó khẽ chau mày , trong khi mình còn đang lo
lắng thì làm sao Jen có thể thản nhiên như thế được !!
Khẽ đan xen những ngón tay thanh mảnh của mình vào nhau , hắn lại chắp lên trán rồi chợt phì cười .
- Sẽ ra sao nếu em có lại một cơ hội ?!
- Một cơ hội nữa sao ?! – Nó tròn xoe mắt ra để đón nhận điều mình vừa nghe thấy .
- Ừm . Một cơ hội , một cơ hội để em có thể sống lại lần nữa mà không cần dính dáng đến ma quỷ . Em nghĩ thế nào ?! – Jen nói
bằng giọng chắc nịch , nghe có vẻ hắn đang nghiêm túc lắm .
Mắt nó cứ tròn xoe , rồi mặt lại nghệt ra , miệng há hốc . Trong vài phút bối rối , con bé khẽ lắp bắp như thể vẫn chưa tin nổi vào
những điều mình vừa nghe thấy .
- Em … em vẫn có thể sống lại … một cơ hội nữa sao ?!! Là như thế nào vậy ?! Anh nói thật đấy chứ ?!!
- Anh đã đùa nhóc bao giờ chưa ?! – Jen khẽ nhíu mày tinh nghịch .
- Hừm … đã từng , và có rồi đấy ! – Nó lại xị mặt lại rồi … plè !
- Hì ! Đã từng … nhưng lần này là thật . Anh sẽ không đùa với những chuyện quan trọng như thế này đâu ! Em còn nhớ cuốn sách của
Người Truy Hồi chứ ?!
- Cuốn sách của Người Truy Hồi sao … - Nghĩ ngợi một hồi , rồi dường như lật lại được những trang rỗng tuếch trong cái đầu ngờ nghệch
của nó , con bé chợt nhớ ra và reo lên như bắt được tiền – A !! Nhớ rồi , có phải cái cuốn sách lần trước anh tặng !
- Yà ! Đúng rồi đó ! May mà em chưa quên , thế có còn giữ không ?!
- Hửm … gì chứ ! Tất nhiên là có rồi . Một thứ quý như thế sao em có thể vứt bừa bãi được ! – Nó nhoẻn cười chắc chắn .
- Ừm … được rồi ! Vậy bây giờ , trở về nhà và mở trang thứ 100 ra , hãy dùng trí thông minh của mình để tìm thấy điều kỳ diệu. Chúc
em may mắn ! – Hắn khẽ nhíu mày rồi lại ngồi bật dậy , lững thững bước đi trước khi chắp hai ngón tay lên trán để chào con bé,
biến mất vào ánh sáng một cách hững hờ …
“ Trang thứ một trăm … cuốn sách Truy Hồi … dùng trí thông minh sao ? … Nhưng mà mình ngốc bỏ xừ ý … “ – Khẽ nhăn trán lại, con
bé lại thở dài trước khi nó đứng dậy và quyết định trở về nhà .
Trở về nhà, nó cứ miên man nghĩ mãi về cái quyển sách ấy, rồi dường như còn chẳng bận tâm đến mọi việc kỳ lạ đang xảy ra trong
nhà mình, nó chạy thẳng về phòng và lục tung đống truyện tranh lên để tìm quyển sách .
A … đây rồi ! Lẫn giữa đống truyện tranh và kẹt dưới quyển Do Rea Mon là cuốn sách kì bí mang tên “ Người Truy Hồi ” mà nó đã
vứt tự bấy lâu nay không thèm rờ đến (Thế đấy ! Thế mà dám nói với Jen sunbea là em không vứt bừa bãi đâu đấy ! Điêu chưa !)
Vội vàng mở ngay trang thứ một trăm ra, quả nhiên … nó chẳng tìm thấy điều kỳ diệu nào cả ! Chỉ là một trang giấy cứng như kiểu bìa
sách , có vẻ to và dày hơn , trên đó còn chạm khắc những đường nét rất tinh xảo mang hình hai vị thiên thần đang nối tay nhau qua
một chiếc vòng có hình thánh giá . Chính là chiếc vòng đó ! Vòng của người Truy Hồi . Chợt giật mình khi nhìn thấy chúng nổi lên ,
hay là ấn vào thử nhỉ … mà nhỡ hỏng mất sách thì sao ?!!!
Suy nghĩ một hồi , đắn đo lo lắng mãi , rồi cuối cùng … con bé cũng quyết định liều mình chạm vào thử , tuy lòng cứ run run vì
sợ … sách nổ ! ( Bởi trong các bộ phim hành động mà nó thường xem , khi có một cái nút bí mật nào đó bất ngờ hiện lên thì chắc
rằng đó sẽ là nút hủy *__* ! ) .
“ Cạch ! “ …
“ BÙMMMMMMMMMMM !!! “
Đó là tiếng nổ chợt vang lên trong-đầu-con-bé khi nó bất ngờ nhìn thấy một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột phát ra từ bên trong
quyển sách .
À không … mà không ! Nói đúng hơn là phải từ bên trong chiếc vòng thánh giá mới phải ! Nó đang tỏa sáng và khiến cuốn sách bất ngờ
bay vút lên không một cách thần kì .Con bé cứ trố mắt ra nhìn mà trực không chớp !
Rồi từ từ bay lên từ trong quyển sách đó là một thứ gì đó nho nhỏ , có phủ màu kim sa , vàng và chói lọi , lung linh nhưng bỏng
rát . Sức nóng mà nó tỏa ra ngùn ngụt đến nỗi Xư Bi có dùng phép cũng chẳng dám chạm vào . Cái gì thế nhỉ ?!
Còn đang phân vân vì chưa biết câu trả lời … thì bỗng , từ đâu , một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó … dường như mách
bảo con bé nên làm theo điều đó .
" Một cánh cổng thứ hai để mở ra số mệnh …
Chắp đôi cánh này để có một ước mơ …
Thiên thần hay trần thực ?!
Con có thể chọn một điều để thành sự thật !
Hãy suy nghĩ và đưa ra quyết định sáng suốt .
Ánh sáng sẽ vụt tắt khi bắt đầu kiếp luân hồi … " .
Miên man lắng nghe cái giọng nói mơ hồ , đi sâu vào tiềm thức khiến con bé bỗng chốc mất hết lí chí . Từ từ , nó đưa bàn tay ra nhẹ
nhàng đón lấy chiếc vòng , tưởng chừng như đang ham muốn lắm . Nhưng rồi , chợt dừng lại … bởi một giọng nói quen thuộc đang đan
xen vào tâm trí … khiến từng ngón tay nó bất chợt rụt vào rồi nắm chặt cả bàn tay . Con bé đóng sập quyển sách ! Đó là giọng nói
của Mom , Mom đang ngăn cản nó … bởi một lý do mà nó biết rõ . Tất cả đều là vì Yul , nhưng nó vẫn phải suy nghĩ kỹ !
Ừ thì … hạn thời gian vẫn còn một tháng nữa . Một tháng – chắc là đủ để cho nó suy nghĩ . Và nó vẫn cần phải tỉnh táo để suy xét
cho thực hơn.
Thở vội vàng …
Ngày hôm nay Yul chẳng có ở nhà, mà nếu để ý kỹ hơn thì ngay cả Mom hay mấy người giúp việc cũng chẳng thấy đâu . Căn nhà rộng
lớn bỗng chốc trở nên trống trải đến lạ lùng, vắng tanh vắng ngắt … sao mà đáng sợ thế nhỉ ! Cái cảm giác một mình bơ vơ giữa
khoảng trống vô định này … thật khiến nó phải rùng mình . Bất giác đứng bật dậy , nó vội vàng quơ lấy đôi dép pucca rồi nhanh
chóng bước ra khỏi phòng , đi ra phía hành lang và cứ thế miên man tìm kiếm mãi … Chẳng có ai cả , cho đến khi … nó chợt dừng
lại trước một cánh cửa phòng mang tên “ Bí mật “ .
Bí mật à ?! Làm gì có bí mật nào có thể ngăn cản con bé không ngừng bật mí trong khi nó đang ở ngay trước mặt mình như thế
này được nhỉ ! Vả lại , hôm nay Yul cũng không có nhà nữa . Cái căn phòng mà Yul cứ cấm nó mãi , không cho vào . Nó cũng đành
chịu , nhưng mà hôm nay thì con bé sẽ quyết không để yên đâu . Mạnh dạn mở cửa , cái tiếng kêu kẽo kẹt của căn phòng có lẽ đã
đâu không ai vào khiến nó khẽ sởn gai ốc . Thôi được rồi , lấy lại bình bĩnh , con bé tiếp tục tiến tới … Và càng ngạc nhiên hơn khi
thấy bên trong đó là cả một kho tàng sách vở .
Ừ thì nhiều thật đấy ! Toàn sách là sách thôi , hết quyển to rồi đến quyển nhỏ , y như một thư viện lớn vậy ! Bất ngờ choáng ngợp,
nó chợt lững thững bước vào, trong đầu lan man suy nghĩ …
“ Nhiều sách vậy mà Yul lại cấm mình vào là sao ?! Chẳng nhẽ … đây lại là sách cấm ?!! “
Chậc lưỡi thở dài , Xư Bi chỉ toàn nghĩ xấu về Yul thôi :]] !
Lê bước qua cuối dãy hành lang , nó để ý tới gian tủ đầy những là sách phép .
Ồ ! Sách phép thuật, rồi cả sách dạy làm vua nữa, nhưng mà không có sách cấm ! Nghĩ tới đây, Xư Bi chợt đỏ mặt vì mình… hư quá !
Lon ton dạo bước trong căn phòng rộng lớn mà vẫn còn rất nhiều điều kỳ thú nó chưa khám phá đủ . Chợt , dừng lại bởi thứ ánh
sáng chói lòa phát ra từ cuốn sách treo vút trên cao tận tầng không lơ lửng kia . Là sách cấm chăng :-? !! ( Ôi cái con nhỏ này… đen
tối từ khi làm quen với nhỏ Chun ! ) . Nhưng mà tại sao sách lại có thể bay được nhỉ ?! .
“ Ưm hưm … “ – Lặng yên suy nghĩ một hồi , rồi nó cũng tự tìm ra cho mình được lời giải đáp . Chắc hẳn là thần chú bùa bay mà Yul
đã phù phép cho cuốn sách rồi ! Chắc hắn tính không để ai động vào cuốn sách này đây mà ! Nhưng điều này nào có nghĩa lý gì đối
với một con Quỷ biết bay … He he ! Nghĩ thế , Xư Bi liền tập trung suy nghĩ của mình rồi bay vút lên tầng không , nhanh chóng tóm
lấy quyển sách rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất , nhẹ như lông hồng .
“ Hưm … My Diary . Nhật ký của Yul chăng ?! “ – Con bé thầm lẩm bẩm trong suy nghĩ , rồi ngẫm ngợi gì đó , nó quyết định … liều
mình mở ra !
Ý chà ! Cái tội đọc trộm nhật ký của người khác là nặng lắm đó nha ! Nhưng mà Yul là chồng nó ( tới bây giờ thì con bé vẫn nghĩ thế ),
nên chắc đọc thử để hiểu thêm cũng chẳng sao đâu nhỉ . Nghĩ vậy , nó liền hí hoáy mở ra đọc .
Và bắt đầu với những ý nghĩ đầu tiên kể từ ngày gặp nó , của Yul .
Xem chữ ký của conngaytholam
Rin
Tổng số bài gửi : 135 $$$ : 566 Date of Birth : 11/02/1997